TÌM NHANH
ĐẠI CA TRỌNG SINH VỚI TIỂU TIÊN NỮ CỦA ANH ẤY
View: 3.078
Chương trước Chương tiếp theo
CHƯƠNG 28_ KẸO NGỌT
Upload by Mintteam
Upload by Mintteam
Upload by Mintteam
Upload by Mintteam
Upload by Mintteam
Upload by Mintteam
Upload by Mintteam
Upload by Mintteam
Upload by Mintteam
Upload by Mintteam
Upload by Mintteam
Upload by Mintteam
Upload by Mintteam
Upload by Mintteam

Lúc Cố Đình tới, đám người đó đã chuẩn bị ra tay.

 

Trông Châu Hoành rất khỏe, nhưng đánh bằng tay không chẳng bì nổi với cầm gậy, người anh ta bị nện hết mấy gậy.

  

Cố Đình không nói gì xông lên là đánh.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

  

Có lẽ không ngờ Châu Hành còn có tay sai, đám công nhân đó nhìn Cố Đình giận dữ nói: “Tên nhóc này từ đâu ra vậy! Tao khuyên mày đừng có xen vào chuyện người khác!”

 

Cố Đình đánh nhau từ nhỏ tới lớn, anh từng học taekwondo đá tảng các thứ, loại chuyện một chọi với bảy tám người này anh làm không ít. Châu Hoành nhìn thấy là người biết đánh, hai người liên lết từ từ chiếm được ưu thế.

 

Chẳng mấy chốc, tiếng động ở đây làm ồn tới bảo vệ.

  

“Mấy người làm gì vậy? Ngừng tay!”

 Châu Hoành đánh tới đỏ cả mắt, mắt anh ta dữ tợn, nhặt một hòn đá bên cạnh lên định đập lên đầu một công nhân trong đó.

  

Nhưng giây tiếp theo đã bị một giọng nói lạnh lùng ngăn lại, “Dừng tay.”

 

 

Phía trước công trường bỗng xuất hiện một cô gái, tóc cô gái đó dài ngang lưng, đường nét gương mặt sâu thẳm, khí chất trên người lạnh lùng mà cao quý.

“Là tiểu thư Lê Khả.” Đám công nhân nhận ra cô ấy lập tức ngừng tay lại hết.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

  

Ôn Khả An đứng gần đó quan sát, cô cũng nhận ra cô gái đó, thì ra là Lê Khả bạn học chung trường với cô.

  

Gia đình Lê Khả giàu có, Ôn Khả An cũng từng nghe nói Lê Khả là thiên kim của tổng giám đốc một tập đoàn.

 

Lê Khả vừa đến, người có mặt ở đây phút chốc yên tĩnh lại.

 

Trên trán Châu Hoành đổ đầy mồ hôi, gương mặt lấm lem, con ngươi đen thẫm của anh ta nhìn chằm chằm Lê Khả, cuối cùng gọi một tiếng, “Tiểu thư.”

 

Lê Khả nhìn hòn đá trên tay Châu Hoành, cô lạnh giọng nói, “Bỏ xuống.”

 

‘Phịch’ một tiếng, Châu Hoành nghe lời ném hòn đá trong tay xuống đất.

  

“Các người ai là người phụ trách?” Tuổi Lê Khả tuy còn nhỏ nhưng có đủ khí thế.

 

Cả đám đàn ông to con chẳng ai dám hó hé trước mặt cô ấy.

Bầu không khí im lặng khác thường, cuối cùng có một người đàn ông hơn ba mươi tuổi đứng ra, “Là tôi.”

Lê Khả lạnh mặt nhìn anh ta, “Đi theo tôi.”

 

Sự việc tạm thời bình ổn lại, Lê Khả dường như nhận ra Cố Đình, từ đầu tới cuối chẳng nhìn anh lấy một cái.

 

Cố Đình cũng không để bụng, anh đi tới vòi nước gần đó rửa sạch tay mình trước rồi mới đi tới chỗ Ôn Khả An, tự giác giải thích, ‘Là bởi vì một số vấn đề bao thầu mới xảy ra xung đột, mấy chuyện này rất dễ xảy ra trên công trường.”

  

Anh nói một cách nhẹ tênh, nhưng trong lòng cô nhói đau từng cơn.

 

Kiếp trước Cố Đình cũng kiếm tiền trong hoàn cảnh này miễn cưỡng nuôi được cả nhà.

  

“Sao thế?” Cố Đình luôn có thể nhạy cảm phát hiện cảm xúc của cô.

  

Ôn Khả An nhìn anh hồi lâu, đột nhiên nói một cách nghiêm túc: “Em sẽ cố gắng kiếm tiền, sau này để anh ở trong nhà cao cửa rộng không cần phải làm việc cực khổ nữa.”

  

Cố Đình không ngờ cô đột nhiên nói ra lời như vậy, sau giây phút ngạc nhiên, anh cười nói: “Được, đợi em sau này bao nuôi anh.”

 Dường như thêu dệt nên cuộc sống về sau, anh bảo: “Anh thích làm tên mặt trắng bị phú bà bao nuôi.”

 

 

 

“……”

  

Sự việc đang được xử lý, Châu Hoành tạm thời không có chuyện gì, anh ta cảm ơn Cố Đình rồi sau đó bị Lê Khả gọi đi.

  

“Đây là hạng mục của nhà Lê Khả hả?” Ôn Khả An hỏi Cố Đình.

 “Ừm, chắc Lê Khả phụ trách ở đây.” Cố Đình đáp.

  

Người thừa kế của những tập đoàn thế này thường phải bắt đầu bồi dưỡng từ nhỏ, tuy Lê Khả đang học cấp ba nhưng trong tay hiện đang phụ trách mấy hạng mục rồi.

  

Gặp Lê Khả khiến Ôn Khả An nhớ tới một chuyện.

 Vì từng theo đuổi nam sinh khác nên trước giờ luôn bị Cố Đình nắm thóp, Ôn Khả An cảm thấy bản thân lần này cũng có cơ hội trở mình rồi.

“Anh còn nói em theo đuổi người khác, chẳng phải anh cũng từng theo đuổi người khác đó sao.”

 

Có cái cớ để nói, Ôn Khả An cảm thấy giọng nói mình văng vẳng cao lên mấy phần.

 “Anh từng theo đuổi người khác hồi nào?” Cố Đình khựng bước, hỏi bằng giọng khó hiểu.

 “Dạo trước có tin đồn anh thích cô ấy.” Giọng cô càng nói càng nhỏ.

 

“Lê Khả?”

“Ừm.”

“Tuy nói ra chắc em không tin lắm.” Cố Đình nhìn vẻ mặt cô mà không nhịn được cười, “Nhưng Lê Khả người ta là con gái của nhà cậu họ anh.”

“?”

 

“Cho nên em yên tâm đi, có quan hệ thân thích không ở bên nhau được đâu.”

 

“……”

  

*

 

Trải qua ngày cuối tuần khó quên này, cuối cùng Ôn Khả An cũng đến ngày đi học trở lại rồi. Sắp sửa tới thi cuối cùng, bầu không khí học tập trong trường cực kỳ căng thẳng.

  

Cô tập trung học được mấy ngày, đến thứ tư tan học thì bị Sở Hàm hẹn ra ngoài chơi.

 Trông Sở Hàm rõ ràng nhịn lâu lắm rồi, vẻ mặt cô nàng trùng trùng tập sự.

 Vừa thấy Ôn khả An, Sở Hàm lập tức lén lút hết nhìn trái tới ngó phải, xác định không có ai đi tới mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.

 Ôn Khả An ngơ ngác trước vẻ mặt này của cô ấy, “Cậu sao vậy, có ai theo dõi cậu hả?”

  

Vẻ mặt cô ấy như bị táo bón vậy, muốn nói nhưng không biết nên nói thế nào.

 Ôn Khả An dẫn cô ấy tới tiệm trà sữa gần đó, mua ly trà sữa rồi tới bờ hồ trong công viên ngồi.

“Giờ cậu đã nghĩ xong nên nói thế nào chưa, xảy ra chuyện gì thế?” Ôn Khả An hỏi.

 Hôm nay không lạnh lắm, gió bên hồ rất mát.

 Sở Hàm uống ngụm trà sữa nóng, sau đó thở dài: “Mình nói với cậu một chuyện rất đáng sợ.”

  

“Chuyện gì?”

 “Chẳng phải mình chuyển nhà rồi đó sao, sau đó cái tên Tạ Hoài Nghiên cậu từng gặp ở sát ngay nhà mình.”

 “Hàng xóm?”

  

“Ừm.”

 “Mấy hôm trước mình bị một tên côn đồ gây sự, sau đó tên côn đồ ấy theo dõi mình suốt cả dọc đường về nhà, trông không có ý tốt.”

  

“Thật ra mới đầu mình không có để ý lắm, cho tới có lần tan học gặp được Tạ Hoài Nghiên.”

  

“Cậu biết không, người đó suýt chút nữa là đánh chết tên côn đồ đó rồi.”

 “……”

 

 Sở Hàm uống ngụm trà sữa để bình tĩnh lại.

 

“Mình cảm thấy anh ấy hình như có khuynh hướng bạo lực gì đó? Bình thường cứ nhìn mình chằm chằm mà không nói gì hết. Ánh mắt của anh ấy như người chết vậy, đáng sợ quá chừng.”

“Hơn nữa không biết hiện anh ấy nghĩ cái gì, ngày nào cũng đứng ở cổng trường đợi mình theo mình về nhà. Mình cảm thấy chắc anh ấy có lòng tốt, nhưng lần nào gặp mình thì chẳng nói câu nào hết.”

  

“Hơn nữa cậu biết khủng bố nhất là gì không? ?” Sở Hàm chợt cất cao giọng.

  

“Cái gì?”

  

“Ở trường mình chỉ nói một câu mình muốn ăn khoai tây chiên, buổi tối về nhà thì thấy một đống khoai tây chiên chất ở cổng nhà mình.” Sở Hàm giơ tay ước lượng, “Như cái núi nhỏ vậy đó cậu biết không.”

  

“Mẹ mình tưởng mình mua, mắng mình tiêu xài hoang phí.”

  

“……”

 “Tóm lại chính là rất đáng sợ.” Sở Hàm vỗ vỗ ngực, sau đó hỏi Ôn khả An, “Cậu nói xem anh trai đó có bệnh gì đúng không?”

    “........”

Theo kinh nghiệm từng sống lại của Ôn Khả An, cô cảm thấy Tạ Hoài Nghiên không có ác ý gì, chẳng qua chỉ không biết biểu đạt mà thôi.

 “Mình thấy lần sau mình nên nói là mình muốn một chiếc Maserati, để xem anh ấy có mua cho mình không.” Sở Hàm đột nhiên lẩm bẩm tự nói.

  

Ôn Khả An phì cười, “Mua cho cậu rồi cậu biết lái không?”

  

“Không biết lái, nhưng đặt đó mình cũng thấy vui ha ha.”

  

Hai cô gái trò chuyện vui vẻ hoàn toàn không hề chú ý tới ba người đàn ông đứng trong khu rừng phía sau lưng bọn họ.

 

Tạ Hoằng Nhất nghe Sở Hàm tố khổ xong, anh ta cười đau cả ruột, “Ha ha ha ha ha ha anh, anh giỏi thật.”

  

Cố Đình chỉ im lặng nhìn Tạ Hoài Nghiên.

“Không ngờ lúc cậu theo đuổi con gái đáng sợ như vậy ha ha ha ha.” Tạ Hoằng Nhất cười sái cả quai hàm.

  

Thấy Tạ Hoài Nghiên không thèm ngó ngàng tới mình, Tạ Hoẳng Nhất nhìn điện thoại của Tạ Hoài Nghiên một cái, ngạc nhiên nói: “Wow, anh, anh muốn mua xe cho cô ấy thật à!”

  

“Theo đuổi con gái không phải theo đuổi kiểu này đâu.” Tạ Hoằng Nhất cạn kiệt lời, “Cách làm này của anh là sai lầm, sẽ khiến con gái người ta sợ anh đấy.”

  

“Chẳng bằng anh mua chiếc xe tặng em đi, em chỉ chiêu cho anh.” Tạ Hoằng Nhất cười bỉ ổi nói.

  

“Đúng rồi, Đình ca em rất có kinh nghiệm về mặt theo đuổi con gái, Đình ca cậu nói xem.”

 Nghe xong câu này, Tạ Hoài Nghiên bỏ điện thoại xuống nhìn qua.

  

Cố Đình im lặng giây lát rồi nói: “Không có kinh nghiệm gì, hai chúng tôi tình đầu ý hợp, nhất kiến chung tình.”

  

“……”

Ôn Khả An với Sở Hàm nói chuyện xong, hai người đứng dậy rời khỏi.

 Các cô đi rồi, chẳng mấy chốc Tạ Hoài Nghiên cũng đi theo.

 

Tạ Hoằng Nhất nhìn bóng lưng của Tạ Hoài Nghiên, tặc lưỡi nói bằng giọng hâm mộ: “Sao không có phú bà nào giống anh tôi tới theo đuổi tôi cơ chứ?”

 

“……”

  

“Đúng rồi Đình ca, hồi nãy lúc cậu nói chuyện với anh tôi, công nhận……”

 “Làm sao?”

  

“Cả người từ trên xuống dưới tỏa ra một loại ánh sáng của kẻ thành công!”

  

“……”

 *

 

Thời gian ôn thi cuối kỳ rất buồn chán, nhưng rồi sẽ có người tìm được nguồn vui tới.

 

Ôn Khả An nhân giờ ra chơi đi toilet, vừa về tới lớp thì nhìn thấy Kim Minh thần bí móc điện thoại ra, “Tin tức cực lớn, muốn xem không?”

 “Tin gì?”

 “Hoa khôi Lê Khả hình như đang quen với một nam công nhân.” Kim Minh nhỏ giọng nói, “Mấy hôm nay thường xuyên có người nhìn thấy một người đàn ông rất to con rất đen còn đẹp trai đi với Lê Khả.’

 

Chẳng đợi Ôn Khả An hỏi, Kim Minh đã chủ động tìm hình chụp trên điện thoại ra, “Cậu xem, bọn họ thường xuyên đi chung với nhau.”

 

“……”

 

Quả nhiên, Ôn Khả An nhìn thấy gương mặt đàn ông quen thuộc trong hình, người đó chính là Châu Hoành.

  

So với việc nói giống bạn trai, Ôn Khả An cảm thấy càng giống vệ sĩ hơn.

  

“Tại sao mình cứ cảm thấy ánh mắt của người này kỳ kỳ sao đó.” Kim Minh nhìn nửa ngày rồi tổng kết một câu.

 

“Kỳ chỗ nào?”

“Thì cảm thấy ánh mắt của nam sinh này quá ngoan, giống như chú chó trung thành vậy.”

 

 “……”

 

Ôn Khả An lặng lẽ cầm bút của mình lên.

“Cậu làm gì vậy?” Kim Minh hỏi.

 “Viết linh cảm, tư liệu sống của mình.” Linh cảm của Ôn Khả An chợt bộc phát.

“Hoa khôi lạnh lùng cùng với anh công nhân thô kệch.”

“……?”

Tuy bây giờ bài tập ở trường rất nhiều nhưng Ôn khả An vẫn kiềm không được tính ngứa tay của mình, cô viết một mẩu truyện ngắn dựa theo nguyên mẫu nhân vật ngoài đời thật rồi đăng lên trang web tiểu thuyết.

 Quả nhiên, hôm sau cô lập tức nhận được phản hồi.

  

Mới bước vào lớp học, Kim Minh đã kích động nói với cô: “Trời ơi, An An cậu biết không, hôm qua có một tác giả viết mẩu chuyện ngắn có nhân vật giống hệt Lê Khả vậy, hay quá trời quá đất!”

  

Cô nhìn mẫu truyện ngắn đó mà ngẩn cả người.

 Tối qua cô viết xong thì đi ngủ, không ngờ bị người khác chia sẻ lên diễn đàn trường, giờ thì nổi rồi.

 “Tác giả này đúng là thần mà, viết rất hay, mới đầu mình nuốt không nổi cp này, bây giờ thì cảm thấy rất xứng đôi.”

  

“Ừm, mình cũng thấy viết không tệ.” Ôn Khả An hùa theo tự khen mình một câu.

  

“Bây giờ tụi con gái trong trường ghép cặp điên cuồng luôn!” Kim Minh cười nói, “Trong trường thích Lê Khả với nam sinh đó dữ lắm ha ha ha!”

 

“……”

 

*

Chuyện của Lê Khả chỉ là một điệp khúc nhỏ, sắp sửa tới kỳ thi cuối kỳ, mọi người đều lao đầu vào ôn tập.

  

Ngày thi cuối cùng thoắt cái đã đến, lần thi này khá chính thức cần phải chia nơi thi.

Ôn Khả An bị chia tới sân thi số ba.

 Vừa vào nơi thi, cô chợt sững người, bởi vì người ngồi phía trước cô là Quý Tinh Nhiên.

 

Cô không nói gì, chỉ yên lặng ngồi vào chỗ của mình.

  

Còn một khoảng thời gian nữa mới tới giờ thi, giám khảo coi thi còn chưa đến. Lúc cô định lấy đề cương ra ôn bài thì không ngờ Quý Tinh Nhiên bỗng quay xuống nhìn cô.

  

Ôn Khả An bị nhìn tới ngớ người, “Có chuyện gì?”

Không biết Quý Tinh Nhiên bị làm sao, trông sắc mắt rất kém. Anh ta cụp mắt nói: “Chuyện lần trước không phải tôi làm.”

  

 

“Chuyện gì?” Ôn Khả An không hiểu.

  

“Tờ giấy đó.” Quý Tinh Nhiên nhìn cô, “Không phải tôi ném.”

 Tuy cô với Quý Tinh Nhiên không thân lắm, nhưng cô cảm thấy người này không bao giờ nói dối. Hơn nữa nếu anh ta không nhắc tới vụ việc này thì cô sắp quên mất tiêu rồi.

Trên diễn đàn hồi trước đã có người đào cô ra rồi, nhưng cô không có để ý chuyện này, càng không biết kết quả sau đó như thế nào.

 Ôn Khả An im lặng giây lát, cô nói: “Ồ, không sao, chỉ cần tôi không thừa nhận thì chẳng có ai biết là tôi viết.”

“Ừm.” Quý Tinh Nhiên đáp.

  

“À còn nữa, trước kia là tôi không hiểu chuyện nên đã làm một số chuyện quấy rầy đến cậu. Bây giờ tôi không vậy nữa, tôi xin lỗi cậu, mong cậu đừng để trong lòng.” Ôn Khả An muốn nhân cơ hội này giải thích rõ ràng mọi việc.

  

Quý Tinh Nhiên quay trở lên không nói gì nữa.

  

Sắp tới giờ thi rồi, cô không có tâm tình để ý tới anh ta.

  

Thi xong, không biết có phải tại tối qua ngủ không ngon hay gì, lúc cô thi xong đứng dậy khỏi ghế bỗng thấy hơi choáng.

  

Chắc là bị hạ đường huyết rồi.

 

Cô lục túi mình nhưng không ngờ cô đã ăn hết số kẹo Cố Đình chuẩn bị cho cô rồi.

  

“Bạn không khỏe hả?” Gần đó có một bạn học nam chưa đi phát hiện sự khác thường của cô.

 “Ừm.” Ôn Khả An đáp.

 “Cần mình đưa cậu tới phòng y tế không?”

 “Không sao, chỉ bị hạ đường huyết thôi, không nghiêm trọng, ngồi một chút là khỏe ngay.”

 

“Mình có kẹo! Cậu đợi một chút!”

 

Nam sinh đó chạy ra ngoài, chẳng mấy chốc cầm theo một nắm kẹo que đi vào.

 Là loại kẹo que Ôn Khả An lâu rồi chưa được ăn.

Cô ăn vào đợi một chút, dần dần cảm thấy khỏe trở lại.

 

“Đỡ hơn chưa?” Bạn học đó hỏi.

 

Ôn Khả An cười nói: “Mình không sao, cám ơn kẹo của cậu.”

  

Nam sinh đó đỏ tai, không dám nhìn Ôn Khả An, ‘Ở đây còn một ít, cậu có thể cầm lấy.”

 

 “Không cần đâu, cám ơn cậu.”

  

Ôn Khả An ra khỏi trường chưa đi được bao xa thì gặp phải Cố Đình tới tìm cô.

 Thấy môi cô hơi tái nhợt, mặt mày xanh xao, anh đi tới cụp mắt nhìn cô, “Hạ đường huyết hả?”

  

“Ừm.”

 “……”

 “Trong túi em hết kẹo rồi hả?” Cố Đình lo lắng hỏi.

  

“Ăn hết rồi quên để vào. Nhưng có một bạn đưa kẹo que cho em.” Cô lấy một cây kẹo que trong cặp ra, ‘Loại này.”

  

Cái này do bạn học hồi nãy kiên quyết cho cô, cô không cầm, bạn học đó nhét thẳng vào cặp cô.

  

Cố Đình cầm cây kẹo que nhìn một lúc, anh hỏi: “Hồi nhỏ em thích ăn loại kẹo trái cây này lắm đúng không.”

 

Cố Đình nhớ hồi nhỏ cô rất thích ăn loại kẹo này, nhưng từ khi họ ở bên nhau, cô muốn ăn nữa nhưng phát hiện ngừng sản xuất rồi.

 

 

Anh tìm rất lâu cũng không tìm được.

“Hồi trước thích, giờ hết thích rồi.” Đã lâu không ăn, giờ cô không còn thích mùi vị này lắm.

 “Vậy giờ thích cái gì?” Cố Đình cụp mắt hỏi.

 Ôn Khả An mỉm cười nắm lấy tay anh.

  

Cô đón ánh mặt trời nhìn vào mắt anh, ngọt ngào nói: “Thích cái này.”

“……”

*

 

Buổi sáng vừa kết thúc buổi tự đọc buổi sáng không bao lâu thì Ôn Khả An được một bạn học gọi ra ngoài.

 

“Cậu là Ôn Khả An phải không?” Bạn học đó mặc đồng phục trường trung học số một, là một cậu con trai dễ mắc cỡ.

  

“Đúng vậy, là mình.”

  

Nam sinh đó đi lên, Ôn Khả An lập tức nhìn thấy chiếc hộp cực lớn sau lưng cậu ấy, bên trong đựng đầy kẹo que.

“......”

 “Có người nhờ mình đưa tới cho cậu.”

  

“......”

 

 “Giờ đưa xong rồi, vậy mình đi đây.” Nam sinh đó nói xong chạy biến.

 Rõ ràng cậu ấy chính là chân chạy bị Cố Đình dùng lợi ích dụ dỗ.

 Ôn Khả An nhìn chiếc thùng kẹo que to đùng này mà ngây cả người.

 

Thấy Ôn Khả An đi lâu vậy mà chưa trở vào, Kim Minh bèn đi ra coi sao, sau đó cũng nghệt mặt ra.

 “Người theo đuổi tặng à?” Kim Minh ngạc nhiên chỉ cái thùng.

  

“Cố Đình tặng.” Ôn Khả An nói trắng ra.

  

“......”

  

Sau một hồi im lặng, Kim Minh hỏi một cách chân thành: “Cậu ta là muốn để cậu bơi trong đó hả?”


 

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)