TÌM NHANH
ĐỠ EO
Tác giả: Hoa Tam Thiên
View: 1.888
Chương trước Chương tiếp theo
Chương 53: Chàng phải giúp ta giết ả!
Upload by Phú Quý
Upload by Phú Quý
Upload by Phú Quý
Upload by Phú Quý
Upload by Phú Quý
Upload by Phú Quý
Upload by Phú Quý
Upload by Phú Quý
Upload by Phú Quý
Upload by Phú Quý
Upload by Phú Quý
Upload by Phú Quý
Upload by Phú Quý
Upload by Phú Quý

Từ Hoa giúp Ân Cửu Dã thay quần áo, sau đó hắn ta và Ôn Nguyễn cùng nhau đưa Ân Cửu Dã về Ngư Tiều quán.

Ôn Nguyễn nhìn tình hình của Ân Cửu Dã không mấy khả quan, một lúc lâu sau vẫn không có ý định trở về Hầu phủ.

Nhưng nàng cũng không thể ở lại đây, nếu như để người khác biết đêm nay nàng ở lại Ngư Tiều quán chăm sóc hắn, e là sẽ đánh rắn động cỏ, khiến mọi người nghi ngờ thật ra A Cửu đã bị thương, hơn nữa nàng cũng muốn về phủ lấy thuốc cho hắn.

Vì thế nàng vội vàng nhờ vả Từ Hoa canh chừng A Cửu một lát, còn bản thân về Hầu phủ trước.

Ôn Nguyễn nhìn khung cảnh tối mịt bên ngoài, thầm thở dài một hơi, đêm nay đúng là một đêm dài, may sao mọi chuyện đã ổn thoả được phần nào.

Vừa mới bước ra khỏi Ngư Tiều quán, Ôn Nguyễn đã thấy bóng dáng của Ôn Bắc Xuyên.

"Đại ca?"

"Ta đến đón muội hồi phủ, tiện thể đưa cho A Cửu vài thứ." Ôn Bắc Xuyên dịu dàng đáp.

"Cái gì vậy?"

"Thuốc."

".... Đại ca, huynh biết rồi sao?"

"Hai người các muội đấy, lỡ như sau này có xảy ra chuyện như thế nữa, nhớ phải báo trước cho ta một tiếng." Ôn Bắc Xuyên vô cùng bất đắc dĩ.

"...."

Ôn Nguyễn thầm nghĩ, làm sao muội cũng đâu có biết A Cửu đột nhiên phát điên, chạy đến đánh nhau với Thái Tiêu Tử đâu chứ?

Thôi, coi như nàng thay hắn chịu tội vậy, không thôi đại ca lại trách phạt A Cửu mất.

"Muội biết rồi, nhất định lần sau có chuyện gì muội cũng sẽ nói với huynh trước." Ôn Nguyễn ngoan ngoãn cười đáp.

"Hồi phủ đi, ngày mai muội hãy đến thăm hắn sau, tối nay ta sẽ cho người ở xung quanh canh chừng, tuyệt đối không có vấn đề gì." 

"Vâng ạ." Ôn Nguyễn gật đầu đồng ý, nàng đảo mắt nhìn về phía trong Ngư Tiều quán một lát, sau đó mới quay người rời đi.

Ân Cửu Dã nửa đêm tỉnh dậy, vừa mở mắt ra lập tức nhìn thấy Từ Hoa ngồi bên cạnh gặm trái cây, khuôn mặt đau khổ.

"Ngươi đang túc trực bên linh cữu sao?" Ân Cửu Dã hỏi.

"Ngươi điên rồi!" Từ Hoa thấy đối phương tỉnh dậy lập tức chửi ầm lên, "Ngươi đúng là điên rồi!"

"Nước." Ân Cửu Dã không quan tâm đến những gì Từ Hoa nói, tự mình chống tay ngồi dậy, lạnh lùng nói.

Từ Hoa giận dỗi ném ly nước vào mặt hắn.

"Đủ rồi đấy!" Ân Cửu Dã liếc mắt nhìn hắn.

"Không phải, ngươi nói cho ta nghe xem, tại sao ngươi lại đi đánh nhau với Thái Tiêu Tử để làm gì? Bệnh của ngươi đã khỏi hẳn rồi chắc?"

Từ Hoa nín giận nói tiếp, "Tâm mạch của ngươi chữa trị không biết bao lâu rồi, vất vả lắm mới có thể xem như bình thường trở lại. Ha, ngươi thì hay rồi, chạy đến đánh nhau với hắn ta. Đã đánh rồi sao không đánh chết hắn luôn đi, Ân Cửu Dã, đầu óc của ngươi không được bình thường à?"

"Ngươi thấy mệt chưa?" Ân Cửu Dã nhíu mày, m* nó, ta nào biết võ công của tên đạo sĩ thối kia tiến bộ nhiều đến như vậy đâu?

"Ta mệt! Mệt chết rồi!" Từ Hoa đặt mông ngồi trên giường, khóc không thành tiếng nói, "Hắn có nhận ra ngươi không?"

"Có nghi ngờ, nhưng hắn không thể xác nhận đó là ta được."

"Chẳng phải năm trước mọi chuyện vẫn tốt sao? Năm ngoái Thái Tiêu Tử cũng đến Thính Bạch lâu nhưng ngươi có đến tìm hắn đâu, sao năm nay ngươi lại làm như vậy?" Từ Hoa thật sự không hiểu nổi.

"Năm nay Ôn Nguyễn không muốn để hắn đến Thính Bạch lâu."

"Cho nên ngươi lập tức chạy đến tìm hắn, dụ hắn rời đi, sau đó còn thuận tay đánh nhau với hắn một trận?"

"Xem như vậy đi!"

"....Cửu Dã, à không, Cửu gia, tổ tông của ta ơi, ngài có thể hành động sáng suốt một chút được không? Ngươi ẩn nhẫn chuẩn bị nhiều năm như vậy, đến lúc này lại vì một cô nương mà phạm phải lỗi lầm ngu xuẩn như thế có đáng không?"

"Đáng chứ! Sao lại không đáng?"

"Ngươi thật lòng thích nàng ta sao?"

"Đúng vậy!"

"Thích đến mức cho dù có thể sẽ bị bại lộ thân phận nhưng vẫn muốn xả giận cho nàng ta sao?"

"Sớm muộn gì chả lộ."

"Đậu xanh, cái này có thể giống nhau sao?"

"Ngươi ồn thật đấy!"

"Ngươi ghét bỏ ta?"

"Đúng vậy!"

Ánh mắt của Từ Hoa âm thầm đánh giá Ân Cửu Dã một lúc lâu, sau đó hắn mới tỏ vẻ chua xót nói, "Ta biết rồi, nhất định là ngươi nhận ra bản thân mặc nữ trang đẹp mắt hơn ta mặc nên ngươi mới không yêu ta nữa."

"Dao của ta đâu?" Ân Cửu Dã lạnh lùng đáp.

Từ Hoa cười đến đau cả bụng, trong chốc lát không ngừng lại được, ngay cả nước mắt cũng chảy ra, "Ta tin rằng ngươi thật sự thích Ôn Nguyễn, nếu như ngươi không thích nàng thì tuyệt đối ngươi sẽ không làm ra chuyện như vậy, hây da, về sau nhớ mặc nữ trang thường xuyên một chút nhé, cũng đẹp đấy!"

"Ngươi thử nói thêm một câu nào nữa đi?" Ân Cửu Dã đè nén nội tâm muốn bùng nổ của bản thân, hắn càng nghĩ càng muốn đánh cho Ôn Nguyễn một trận!

"Ồ, Ôn Nguyễn bắt ngươi mặc nữ trang thì ngươi không giận, thế mà ngươi lại không cho ta nói ư? Đồ trọng sắc khinh bạn, Cửu Dã, không ngờ ngươi lại là loại người như thế!!" Từ Hoa đập ván giường đứng dậy, giả vờ tức giận quay người rời đi, "Ngươi chờ đấy!"

Từ Hoa cũng chỉ là nói miệng thế thôi chứ hắn cũng chỉ đi ra bên ngoài phòng khách ngồi, một mình gặp trái cây, một mình ôm hờn dỗi.

Càng nghĩ càng thấy giận, lúc nãy Ôn Nhị công tử đứng ra mời mọi người một bữa xem như mừng công, ai ai cũng đi, chỉ có hắn thân là nhân vật chính lại không đi! Vậy mà Ân Cửu Dã nỡ lòng nào đối xử với hắn như thế, đúng là tức chết mà!

Ân Cửu Dã ngồi trong phòng, hắn gỡ bỏ mặt nạ xuống, cúi đầu nhìn vật trong tay.

Năm bảy tuổi, Ân Cửu Dã đã bị Thái Tiêu Tử đưa đến Thái Huyền quan, giam hắn ở đó suốt mười năm, hơn nữa còn cắt hết kinh mạch toàn thân hắn, để hắn sống như một phế nhân.

Mười năm sau, Ân Cửu Dã tìm được cơ hội, nhân lúc không ai chú ý trốn khỏi nơi giam cầm mình suốt mười năm, sau đó lưu lạc đến tận bây giờ.

Đã mười lăm trôi qua, chưa một ngày nào hắn ngừng suy nghĩ muốn giết chết Thái Tiêu Tử cả.

Từ Hoa nói không sai, hắn nên chờ thêm một chút nữa, đợi đến khi nào vết thương của hắn khỏi hẳn, đợi đến khi nào hắn đã nắm chắc thời cơ rồi mời nên một đao giết chết Thái Tiêu Tử.

Nhưng sự xuất hiện của Ôn Nguyễn hoàn toàn không nằm trong kế hoạch của Ân Cửu Dã, hắn cho rằng, sớm muộn gì hắn cũng phải giao đấu với Thái Tiêu Tử, thôi thì bây giờ ra tay sớm một chút cũng không sao, hơn nữa làm như thế còn có thể giúp nàng một tay.

Đáng tiếc là võ công của tên cẩu đạo sĩ đó đã lợi hại hơn xưa, mà vết thương cũ của hắn vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, làm lỡ mất cơ hội tốt lần này.

Ân Cửu Dã buông tiếng thở dài, lại đeo mặt nạ lên mặt, chậm rãi ngồi dậy, vận công chữa thương.

......

Cùng lúc đó ở Thính Bạch lâu.

Bóng dáng cô độc của Thịnh Nguyệt Cơ ngồi trong nhã uyển, bên cạnh nàng ta ngoại trừ Hoạ Ngôi ra cũng không còn ai khác.

Hoạ Ngôi đã đem đi đốt hết những bức tranh vẽ Thịnh Nguyệt Cơ ngày hôm nay.

Khuôn mặt Thịnh Nguyệt Cơ ở trong tranh vô cùng xấu xí, cả người toát ra vẻ hận thù căm ghét, Hoạ Ngôi nhìn mà sợ hãi.

Vừa nãy, tú bà đến nói với Thịnh Nguyệt Cơ rằng, hôm nay Thái Tiêu Tử sẽ không đến, hắn đang ở Bất Từ dạ.

Thật ra việc đó là do Ôn Nguyễn sai người đến truyền lời, muốn lừa nàng ta mà thôi, chứ chính bản thân Ôn Nguyễn cũng không dám chắc, nhưng rốt cuộc Thái Tiêu Tử đúng là không còn hơi sức nào để đến gặp Thịnh Nguyệt Cơ nữa cả.

Cả câu chuyện này, Ôn Nguyễn chỉ có thể chốt lại bằng một câu, A Cửu lợi hại!

Mới đầu Thịnh Nguyệt Cơ cũng không tin, nàng ta không hiểu, người khác ít nhiều gì cũng có tiếp xúc với Ôn Nguyễn, thế nên mới thất vọng với nàng ta, không đến Thính Bạch lâu, việc này nàng ta hoàn toàn có thể lí giải, nhưng vì sao Thái Tiêu Tử cũng như vậy?

Hắn chưa từng tiếp xúc với Ôn Nguyễn, ắt hẳn cũng sẽ không biết những lúc thất thố của bản thân nàng ta, vậy tại sao hắn lại rời bỏ nàng?

Thịnh Nguyệt Cơ không hề biết chuyện gì đã xảy ra, nàng ta chỉ cảm thấy mọi chuyện nhất định không đơn giản như vậy.

Ngay lúc này, kẻ mặt áo đen lại xuất hiện, hắn nói với Thịnh Nguyệt Cơ, "Đi tìm Thái Tiêu Tử."

......

Ngày hôm sau Ôn Nguyễn dậy rất sớm, nàng tính sẽ đến Ngư Tiều quán thăm A Cửu một lát rồi mới đến Sĩ Viện.

Kết quả, nàng vừa mới bước ra khỏi cửa đã thấy A Cửu đứng ở bên ngoài đợi nàng.

"Ngươi không sao chứ?" Ôn Nguyễn thấy hắn xuất hiện ở đây, không khỏi hoài nghi.

"Ây da, đau." Ân Cửu Dã giả vờ ôm ngực, nhìn nàng nói, "Cô nương đến đây xem giúp ta được không?"

"....Đau chết ngươi đi." Ôn Nguyễn trừng mắt nhìn hắn một cái sau đó đi thẳng.

"Sao nàng có thể nhẫn tâm như vậy? Vì nàng, ta mới bị thương đấy." Ân Cửu Dã vội vàng đi theo nàng.

Ôn Nguyễn quay đầu trừng mắt nhìn hắn, "Chuyện ngày hôm qua ta còn chưa nói đến đâu, về sau nếu ngươi lại tự mình chủ trương như thế, ta sẽ...."

"Sẽ như thế nào?" Ân Cửu Dã bật cười nhìn nàng.

"Sẽ trừ tiền lương của ngươi." 

"...." Sự uy hiếp này đáng sợ quá đi mất!

Ân Cửu Dã tỏ vẻ nhận lỗi, cúi đầu trước nàng, "Vâng, tại hạ biết sai, sau này cô nương chỉ về phía đông ta tuyệt đối không đi về phía tây, nếu cô nương muốn ta chết thì ta tuyệt đối không dám sống."

"Vậy ngươi chết cho ta xem xem?" Ôn Nguyễn cố ý trêu đùa hắn, nói.

"Cô nương nỡ sao?" 

"Nỡ, chết thảm một chút."

"...."

Hai người vừa đi vừa nói, ta một câu ngươi một câu, đi thẳng đến Sĩ Viện.

Bất ngờ ở chỗ, ngay lúc hai người họ đến trước cửa Sĩ Viện thì bắt gặp được vị đồng học chẳng mấy khi đi học đầy đủ, Lữ đồng học, Lữ Trạch Cẩn.

Lữ Trạch Cẩn vừa nhìn thấy Ân Cửu Dã một cái lập tức khó nhịn được bật cười, hắn nói, "Âm phu tử, y phục của ngài ngày hôm nay không đẹp bằng hôm qua nha~"

Ân Cửu Dã cười như không cười, lạnh lùng đáp trả, "Dạo gần đây ta tính đứng ra dậy một lớp võ nghệ, chuyên dạy cho những đệ tử không nghe lời. Dù sao đao kiếm vô tình mà đúng không? Lỡ tay đánh chết vài người là việc không thể tránh khỏi!"

Lữ Trạch Cẩn nghe hắn nói vậy, trong vô thức nuốt nước miếng, hắn khẽ rụt cổ lại nói, "Nói đùa ấy mà, Âm phu tử phong lưu phóng khoáng, mặc cái gì cũng đẹp hết."

Ôn Nguyễn bật cười, nàng âm thầm kéo tay áo Ân Cửu Dã, quay đầu nói chuyện với Lữ Trạch Cẩn, "Sao hôm qua ngươi lại đứng ra làm chứng cho ta?"

Lữ Trạch Cẩn: "Ta không nhìn lọt mắt cái tên Thái Tiêu Tử đó lâu rồi, chỉ cần có cơ hội để khiến hắn ta xấu mặt, ta rất sẵn sàng tham gia."

"Được, lý do hợp lí đấy." Ôn Nguyễn cười đáp, "Thế sao hôm nay ngươi lại đột nhiên làm con ngoan trò giỏi thế? Chẳng phải ngươi sắp bị đuổi ra khỏi Sĩ Viện rồi hay sao?"

"Ta nghĩ kỹ rồi, bổn thế tử ta nhất định cũng phải có một chút kiến thức mới được. Tới lúc nào đó cha ta tuổi già sức yếu, ta sẽ thay người gánh vác Lữ gia."

Hắn nói tiếp, "Nói đến điều này cũng phải cám ơn ngày đó ở tửu lầu Ôn Nguyễn ngươi đã chân thành khuyên bảo ta, những gì ngươi nói thật sự giúp ta nhận ra rất nhiều điều , đa tạ."

"Khách sáo rồi." Ôn Nguyễn hiếm khi nở một nụ cười thật lòng, nàng hỏi, "Vậy ngươi còn đến Thính Bạch lâu không?"

"Không đến nữa, xem như đó chỉ là một giấc mộng dài mà thôi."

"Ừ, xem ra ta đã làm được một việc tốt, Lữ thế tử bây giờ đã thay đổi rồi, thông minh sáng suốt lên hẳn."

"Ôn Nguyễn, một ngày ngươi không chọc ta là không chịu được có đúng không?"

Ôn Nguyễn cười xoà, không trả lời mà đi thẳng vào Sĩ Viện. Nàng phát hiện ra, hình như chữ ở trên bia đá được đặt giữa sân đã đổi mới rồi, nàng nhớ rằng trước kia chữ được khắc ở trên đó là, "Cố gắng dạy học, cố gắng học tập, vì thiên hạ sau này."

Nhưng bây giờ trên bia đá được khắc rõ ràng 5 chữ, "Không dạy hư con cháu."

Ôn Nguyễn quay đầu nhìn về phía Ân Cửu Dã, nàng hỏi, "Câu này là do ai nghĩ ra vậy?"

"Ta." Ân Cửu Dã bình tĩnh đáp lại, "Sau khi Thái phó xảy ra chuyện, mọi người đều có ý muốn đổi mấy chữ do Thái phó viết trên tấm bia này đi, thế nên ta mới nảy ra ý này."

"Những phu tử khác cũng đồng ý sao?"

"Để có thể viết được năm chữ này đã là không dễ rồi." 

"Nói cũng đúng, Âm phu tử bình thường cũng hay lừa người khác còn gì."

"Các đệ tử, vào lớp thôi." Ân Cửu Dã xem như không nghe thấy những gì nàng nói, giả vờ hoà ái thân thiện nói bảo Ôn Nguyễn và Lữ Trạch Cẩn vào lớp.

Ôn Nguyễn: "......"

Nàng nhón chân, ghé sát đến bên tai Ân Cửu Dã, thì thầm, "A Cửu, ngươi biết không, trang phục của nữ tử không chỉ có như vậy thôi đâu mà nó còn vô số loại khác đấy, ta rất trông chờ thấy ngươi mặc hết những thứ ấy."

Ân Cửu Dã cúi đầu, nhìn thấy dáng vẻ trong sáng vô tội của nàng, cô nương đối diện còn tỏ vẻ hiền lành chớp mắt hai cái, đúng là ngứa đòn mà.

Ôn Nguyễn nhìn khuôn mặt tối sầm của hắn, hả hê vui cười bước vào lớp.

Ân Cửu Dã đảo mắt nhìn tấm bia cạnh đấy, vỗ nhẹ lên tảng đá lạnh ngắt, vừa thở dài vừa lầm bầm nói, "Sĩ Viện hư, còn dám nói không dạy hư con cháu sao? Ngươi xem ngươi dạy cô nương nhà ta thành ra thế nào rồi đây này?"

Sĩ Viện:???

Trong khi các lớp học của Sĩ Viện đã được bắt đầu, thì ngay tại cửa thành, Thịnh Nguyệt Cơ mặc áo choàng che đi khuôn mặt mỹ miều của nàng ta, ngồi trên xe ngựa ra khỏi thành.

Đi thẳng đến một đạo quán đổ nát, vết sơn trên cánh cổng nham nhở, xem ra chẳng có mấy ai đến đây thờ cúng.

Thịnh Nguyệt Cơ đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Thái Tiêu Tử đang ngồi xếp bằng ở bên trong.

"Tại sao hôm qua chàng không đến?" Nàng ta nổi giận, to tiếng chất vấn.

Thái Tiêu Tử chậm rãi mở mắt nhìn nàng ta, nhàn nhạt đáp, "Có việc."

"Một người tu đạo như chàng thì có chuyện gì được chứ?" Thịnh Nguyệt Cơ kéo mũ áo choàng xuống, bước về phía trước vài bước, phẫn nộ nói, "Ta đã đợi chàng cả đêm!"

"Ta bị thương, thân thể không tiện đến chỗ của nàng cho nên ta mới không đến."

"Bị thương? Ai có thể làm bị thương được chứ?"

"Không biết."

"Người của Ôn Nguyễn sao?"

"Không phải."

"Sao lại không phải!" Thịnh Nguyệt Cơ lớn tiếng, "Ngoại trừ nàng ta ra thì còn ai thích so đo với ta từng chút một nữa đâu chứ?"

Thái Tiêu Tử cau mày, hắn không giống như những mấy viên ngọc rồng khác, sớm tối thấy được vẻ mặt tức giận của Thịnh Nguyệt Cơ, bây giờ hắn thấy nàng ta lộ ra vẻ như vậy, không khỏi kinh ngạc, hỏi, "Nàng và nàng ta có thù oán với nhau sao?"

"Đương nhiên." Giọng điệu của Thịnh Nguyệt Cơ ngập tràn vẻ căm phẫn, nói, "Chàng phải giúp ta giết ả!"

EDITOR: Hello mọi người lại là mình đây! Mình đã trở lại vào mùng 1 Tết nè! Sự thật thì có một khoảng thời gian truyện của mình đã gặp một số nên mình ngừng update và sửa lại truyện. Nhưng từ giờ mình sẽ chăm chỉ lấp hố nhaaa! Chúc mọi người năm mới vui vẻ!

 

 

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)