Văn án:
Khi Đại Tuyên được truyền đến đời vua thứ bảy – Hiếu Văn đế thì chỉ còn một cái vỏ rỗng. Sau Hiếu Văn đế, Đức Gia đế kế vị, hoang dâm vô độ, sưu cao thuế nặng. Dân chúng Đại Tuyên lâm vào cảnh lầm than, các cuộc phản loạn không ngừng nổi lên ở nhiều nơi.
Năm Nguyên Đức mười lăm, Đức Gia đế băng hà, Thái tử Tô Viễn An kế vị, lấy hiệu là Đức Hi đế, cũng là Mạt đế mà sử sách nhắc đến.
Mạt chính là đã đến bước đường cùng.
Đối với vị đế vương này, chính sử chỉ ghi lác đác mấy chữ: Tại vị năm năm, hồ đồ vô đạo, vừa thấy nghĩa quân đã tự bại, bị bắt tự vẫn.
Thế nhưng...
Lại có một nữ tử đứng trong vòng xoáy đó, chứng kiến hưng suy của một triều đại, chứng kiến yêu hận của vị đế vương này.
Thế nào là chính?
Thế nào là tà?
Ai có thể nói rõ đây?
Bút son vạch một nét, chẳng qua sử quan cũng chỉ thuận theo ý của người bề trên mà thôi. Nhưng nàng biết, không thể để hắn bước vào những trang sử rập khuôn như vậy được.
Hãy đăng nhập hoặc tạo tài khoản để gửi bình luận