TÌM NHANH
HUYNH TRƯỞNG VẠN VẠN TUẾ
Tác giả: Tô Chỉ
View: 1.921
Chương trước Chương tiếp theo
Chương 34: Huynh trưởng đúng là người tốt
Upload by T mk
Upload by T mk
Upload by T mk
Upload by T mk
Upload by T mk
Upload by T mk
Upload by T mk
Upload by T mk
Upload by T mk
Upload by T mk
Upload by T mk
Upload by T mk
Upload by T mk
Upload by T mk

Tô Hiểu Nguyệt đã lâu không có Thẩm Nhược Nhàn, suýt chút nữa là không nhớ được người này.

 

Sau khi lão thái thái lên tiếng cấm túc nàng ta, ở Tô gia từ trên xuống dưới đều biết vị biểu tiểu thư gần đây đang "Dưỡng bệnh" .

 

Lý thị viết thư gửi đến nhà mẹ đẻ ở Sơn Tây, hỏi là rốt cuộc tùy tiện tìm một người ở kinh thành gả nàng ta đi, hay là đưa nàng ta về quê Sơn Tây, lúc này cũng còn chưa nhận được hồi âm, có lẽ Thẩm Nhược Nhàn phải ở Tô gia đến năm sau.

 

Trời lạnh như vậy, Tô Hiểu Nguyệt thực sự không muốn ra cửa, liền để nha hoàn trở về nói: "Mấy gần đây thân thể cô nương không thoải mái, không muốn ra cửa, hơn nữa đi đứng cũng không tiện, vẫn là nên chờ Thẩm cô nương của các ngươi khỏi bệnh, lại đến ngưng hương viện của ta ngồi một chút."

 

Thẩm Nhược Nhàn nghe lời này, tức giận đến mức mặt đều run lên, hận mình đã nhìn lầm Tô Hiểu Nguyệt, nàng vẫn là đích nữ Tô gia không coi ai ra gì như lúc trước. Vốn dĩ là định dựa vào nàng, nàng ta muốn gả cho Tô Cẩn Sâm cũng sẽ không có đá cản đường, ai ngờ đúng là không thể nhờ vả.

 

Thẩm Nhược Nhàn đành phải để cho nha hoàn đi mời Tô Ánh Nguyệt đến.

 

Dựa theo Thẩm Nhược Nhàn đã biết kịch bản, Tô Cẩn Sâm đối với đứa muội muội con thứ này cũng không tệ lắm, cho nên sau khi nàng ta sống lại liền cố gắng kết thân với Tô Ánh Nguyệt, quan hệ hai người cũng rất tốt. Chỉ là Tô Ánh Nguyệt ở nhị phòng Tô gia không có quyền lên tiếng, cho nên sau khi Thẩm Nhược Nhàn thấy Tô Hiểu Nguyệt đã thay đổi tính tình, mới nghĩ đến muốn sửa chữa mối quan hệ với Tô Hiểu Nguyệt.

 

Hơn nữa... Mặc dù nàng ta bị cấm túc, nhưng chuyện của hầu phủ, nàng ta cũng là biết một chút. Ví dụ như... Nha hoàn nói cho nàng ta biết, vậy mà phu nhân nhị phòng lần đầu tiên muốn sắp xếp nha hoàn thông phòng cho Tô Cẩn Sâm.

 

Cái này làm cho Thẩm Nhược Nhàn cảm thấy việc này không tốt chút nào, Tô Cẩn Sâm tương lai sau này chính là hoàng thượng, những nha hoàn hạ lưu trong phủ kia, sao có thể xứng được với hắn! Thẩm Nhược Nhàn cảm thấy mình không thể ngồi yên chờ chết.

 

Tô Ánh Nguyệt rất nhanh đã đến.

 

Trước đó nàng ta vốn dĩ muốn đi cùng với Tô Cẩn Sâm, nhưng ngày đó bị Tô Cẩn Sâm nói vậy, mấy ngày nay nàng ta không dám tìm Tô Cẩn Sâm nói chuyện.

 

Lan di nương bởi vì chọc giận Tô Chính, hai ngày này đều ở hải đường viện than ngắn thở dài, Tô Ánh Nguyệt đang lo không có ai nói chuyện với mình.

 

Thẩm Nhược Nhàn bị cấm túc nhiều ngày, người cũng gầy đi trông thấy, dáng vẻ nàng ta giống như đóa hoa sen trắng nhỏ lung lay trước gió, thấy Tô Ánh Nguyệt chỉ rơi lệ nói: "Bây giờ cũng chỉ có muội là nhớ đến ta."

 

Tô Ánh Nguyệt cũng không biết nguyên nhân Thẩm Nhược Nhàn bị cấm túc, chỉ nghĩ nàng ta thật sự bị bệnh, nhưng lúc này thấy nàng ta như vậy, lại nhìn không giống như là bị bệnh, liền nhịn không được hỏi: "Thẩm tỷ tỷ sao thế? Ta nghe Đại bá mẫu nói tỷ bị bệnh..." Trái lại khí sắc không được tốt.

 

"Ta làm gì có bệnh!" Thẩm Nhược Nhàn khó thở, siết chặt khăn: "Là do di mẫu..." Nàng ta cúi đầu lau nước mắt ở khóe mắt, ngẩng đầu tiếp tục khóc lóc tố cáo: "Bà ấy biết ta thích đại biểu ca, mắng ta không đứng đắn, mới cấm túc ta lại."

 

"Thì ra là vì cái này!" Tô Ánh Nguyệt sửng sốt, nàng ta và Lan di nương đều biết việc Thẩm Nhược Nhàn thích Tô Cẩn Sâm, bởi vì quan hệ các nàng ta rất tốt, nên ở sau lưng đã giúp đỡ rất nhiều, trước đó mấy tiểu nha hoàn nhị phòng tặng đồ cho Tô Cẩn Sâm, đều là người của hải đường viện.

 

Nhưng sao bọn họ có thể hiểu những thứ này, thấy Từ thị không ưa Tô Cẩn Sâm, Thẩm Nhược Nhàn đối xử tốt với hắn tốt, liền cảm giác nếu như sau này Thẩm Nhược Nhàn có thể gả cho Tô Cẩn Sâm làm đương gia chủ mẫu, tất nhiên sẽ nhớ tới phần ân tình này.

 

"Vậy làm sao bây giờ?" Tô Ánh Nguyệt hỏi: "Tại sao đại bá mẫu là không cho tỷ thích huynh trưởng? Chẳng lẽ Thẩm tỷ tỷ không xứng với huynh trưởng sao?" Lúc này Tô Ánh Nguyệt còn cảm thấy bọn họ là một đôi do trời đất tạo nên, rất hi vọng Thẩm Nhược Nhàn có thể ở chung một chỗ với Tô Cẩn Sâm, nàng ta cũng không hề biết, mấy năm sau, nhìn thấy Thẩm Nhược Nhàn chưa xuất giá, còn có thể đứng bên cạnh Tô Cẩn Sâm, thì ghen tị đến cỡ nào!

 

Đương nhiên Thẩm Nhược Nhàn biết tại sao, tiểu thư khuê coi trọng nhất là danh tiết, nàng ta làm như vậy chính là lén lút trao tình, là hành vi sẽ bị mọi người coi thường, cũng chỉ có Tô Ánh Nguyệt và Lan di nương không hiểu những thứ này... Cái này cũng khó trách, Tô Ánh Nguyệt được Lan di nương nuôi dưỡng, nghe nói năm đó Lan di nương được Chu gia mua ở Dương Châu, đặc biệt về để làm tiểu thiếp cho Tô Chính.

 

"Ta cũng không vì sao di mẫu lại như vậy, ta chỉ là thích đại biểu ca mà thôi, cũng không phải là làm chuyện gì khác người." Gương mặt Thẩm Nhược Nhàn tràn đầy nước mắt, kéo tay Tô Ánh Nguyệt nói: "Có mấy lời ta chỉ có thể nói riêng một mình với muội, ta là thật lòng với đại biểu ca, cho dù là làm thiếp của huynh ấy, ta cũng cam tâm tình nguyện."

 

Tô Ánh Nguyệt sửng sốt, lại tin tưởng lời nói của Thẩm Nhược Nhàn, chỉ mở miệng nói: "Tỷ thật sự muốn làm thiếp của huynh trưởng sao?" Nàng ta nhíu mày lại, tiếp tục nói: "Nếu tỷ thật sự nghĩ như vậy... Ta sẽ về hỏi di nương giúp tỷ..."

 

Từ thị sắp xếp nha hoàn thông phòng cho hắn nhưng mà hắn không muốn, Lan di nương muốn tiến cử nha hoàn thông phòng cho Tô Cẩn Sâm, thì Tô Chính lại tức giận, nghĩ đến có lẽ vì thân phận của mấy nha hoàn đó quá thấp, nếu Thẩm Nhược Nhàn bằng lòng chịu thiệt, dù thế nào cũng sẽ để nàng ta làm thiếp.

 

...

 

Sáng sớm hôm sau, Tô Hiểu Nguyệt phải đi theo Từ thị đến Vân gia mừng thọ.

 

Tô Cẩn Sâm sắp xếp xong xuôi xe ngựa, từ bên ngoài tiến đến đón người.

 

Hai ngày nay Tô Hiểu Nguyệt cùng Tô Cẩn Sâm chỉ nói có mấy câu, có điều chỉ là lúc đi thỉnh an gặp nhau thôi. Có Từ thị ở đây, Tô Hiểu Nguyệt cũng không thể ôm đùi nịnh nọt... Mà Tô Cẩn Sâm, thì càng không cần nói, mà là chuông không reo, chiêng không kêu, không có Tô Hiểu Nguyệt vây quanh hắn, hắn đến ngay cả mí mắt cũng không động.

 

Tô Hiểu Nguyệt nhìn thấy Tô Cẩn Sâm từ bên ngoài tiến đến, hôm nay đi dự tiệc, hắn cố ý mặc một bộ y phục mới, màu xanh ngọc có hoa văn màu tím sẫm, mặc trên người hắn, làm cho người ta cảm thấy sáng mắt.

 

Tô Cẩn Sâm rất ít khi mặc y phục màu xanh ngọc, bình thường đều là mặc trường bào màu xanh nhạt, nhưng hôm nay hiếm khi mặc như vậy, rồi mái tóc dài được búi lên, mang tử kim quan, trông hắn trở nên vô cùng lạnh lùng và sang trọng. Những công tử ôn nhuận như ngọc trong sách, có lẽ cũng chỉ có như thế.

 

"Đi thôi." Hắn đã đi đến bên người Tô Hiểu Nguyệt, thấy nàng ngồi ngay ngắn ở trên xe lăn, trong tay cầm lấy một lò sưởi bằng tay, trên người khoác một áo choàng lông chồn, trên đầu còn có phụ kiện bằng ngọc trai, càng làm cho gương mặt của nàng trở nên ngây thơ và yếu ớt.

 

Không đợi Từ thị mở miệng, Tô Cẩn Sâm liền chủ động đẩy xe lăn cho Tô Hiểu Nguyệt.

 

Từ thị hơi sững sờ, đi theo phía sau. Trước kia Tô Cẩn Sâm ở trước mặt bà ta luôn là bộ dạng phục tùng nghe theo, ngoại trừ hắn có đôi mắt dài đẹp, Từ thị cũng không cảm thấy đứa con riêng này có gì khác khác biệt, nhưng gần đây cũng không biết vì cái gì... Mỗi lần Tô Cẩn Sâm đến thỉnh an bà ta, nhưng làm cho trong lòng Từ thị có một chút khác thường.

 

Hình như Tô Cẩn Sâm không giống như lúc trước, đến mức lúc gặp và nói xấu hắn, nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của hắn, vậy mà lại có một chút căng thẳng.

 

Bà sẽ sợ hắn sao? Đây đúng thật là một chuyện cười!

 

Từ thị đi phía sau bọn họ, nhìn tấm lưng cao lớn của Tô Cẩn Sâm, Tô Hiểu Nguyệt dưới sự chăm sóc của Tô Cẩn Sâm, càng trở nên nhỏ nhắn xinh xắn và mỏng manh.

 

Đây là khuê nữ do bà ta nhịn đau 9 tháng 10 ngày sinh ra, bây giờ ngay cả đường cũng không đi được. Từ thị nghĩ đến những thứ này, hốc mắt đều đỏ lên.

 

Rất nhanh bọn họ đã đến cổng.

 

Tô Cẩn Sâm lập tức ôm Tô Hiểu Nguyệt lên xe, lại để cho bà tử cất kỹ xe lăn giúp nàng, lúc này mới quay đầu nói với Từ thị: "Mẫu thân lên xe đi."

 

"Ừ..." Từ thị lúng túng đáp ứng, vịn nha hoàn lên xe ngựa, đã nhìn thấy Tô Hiểu Nguyệt ngồi ở trong xe ngựa.

 

Đây là lần đầu tiên Từ thị thấy Tô Cẩn Sâm ôm Tô Hiểu Nguyệt, nhưng biểu hiện của Tô Cẩn Sâm cũng rất lạnh nhạt, dường như đầu chưa xảy ra chuyện gì, Từ thị thấp thỏm trong lòng, nhịn không được hỏi: "Huynh trưởng đối xử với con..." Hình như không tệ lắm?

 

"Mẫu thân..." Tô Hiểu Nguyệt nhìn vẻ mặt hoang mang của Từ thị, bĩu môi nói: "Đường xa mới biết sức ngựa, lâu ngày mới rõ lòng người, huynh trưởng thật sự là người tốt."

 

"Cắt..." Từ thị vẫn còn xem thường, vén lên rèm nhìn Tô Cẩn Sâm đang cưỡi ngựa ở phía trước, cau mày nói: "Ta không biết có tốt hay không, trái lại càng ngày càng có khí phái trưởng tử hầu phủ."

 

Tô Hiểu Nguyệt cũng cảm thấy được điểm này, mặc dù trước kia Tô Cẩn Sâm rất lạnh lùng, nhưng cố ý che giấu tài năng, ở trong nguyên tác, ngoại trừ miêu tả dung mạo của hắn, trong những ngày hắn ẩn núp ở Tô gia, Tô Hiểu Nguyệt rất ít để cho hắn thể hiện khí bá vương.

 

Nhưng bây giờ lại khác, Tô Cẩn Sâm đã không còn là nhân vật dưới ngòi bút của nàng, mà trên cỗ khí thế này trên người hắn, cũng bởi vì thay đổi theo cốt truyện, hắn đã bắt đầu để lộ khí thế của đế vương.

 

"Huynh trưởng vốn dĩ là trưởng tử của hầu phủ mà!" Tô Hiểu Nguyệt nở nụ cười, như vậy cũng tốt, nếu Tô Cẩn Sâm có thể dọa sợ Từ thị, vậy sau này bà ta sẽ không dám làm khó Tô Cẩn Sâm nữa.

 

"Hừ." Từ thị hừ lạnh một tiếng, buông rèm xuống, ngồi ngay ngắn ở bên cạnh Tô Hiểu Nguyệt, sửa sang lại tóc mai: "Con cùng với phụ thân của con, chỉ biết hướng cùi chỏ ra ngoài."

 

Bây giờ Tô Hiểu Nguyệt đã thăm dò rõ tính tình của Tô Hiểu Nguyệt, cũng thấy bà không quá xấu xa, chỉ cười nói: "Cùi chỏ làm gì có hướng ra ngoài, chúng ta đều là người một nhà mà! Mẫu thân ngươi nói có phải không... Đúng không?"

 

"Ai là người một nhà với hắn." Từ thị vẫn còn mạnh miệng, nhưng vừa nghĩ tới vừa rồi Tô Cẩn Sâm không nói lời nào mà đẩy xe lăn và ôm Tô Hiểu Nguyệt lên xe, chỉ thiếu khom người nói: "Con và phụ thân con mới là người một nhà của hắn, còn ta thì không phải."

 

Tô Hiểu Nguyệt cười muốn chết, tính tình này của Từ thị, ở trong nguyên tác này bị nàng viết kết cục chết, nghĩ lại cũng có chút đáng tiếc.

 

Bất giác xe ngựa đã chạy qua mấy con phố, ở con hẻm cuối cùng chính là Vân gia, Tô Cẩn Sâm từ xa đã thấy hai con sư tử đá có cột dải lụa đỏ ở trước cổng của Vân gia, trên đầu cửa treo bảng hiệu, phía trên có thể dễ thấy hai chữ được mạ vàng “Vân phủ”.

 

Từ thị nghe thấy tiếng pháo nổ, lúc này mới vươn đầu ra, phủ đệ của Vân gia là biệt viện của một vương gia tiền triều, rất là rộng, khi tiên đế còn tại thế, ban cho Vân Thủ Phụ. Cho dù nàng là khuê nữ, cũng không có cơ hội đến đây.

 

Tô Hiểu Nguyệt vén rèm ra nhìn, có mấy bà tử ăn mặc đẹp đẽ đứng thành hàng ở ngoài cửa, thấy xe ngựa bọn họ dừng lại, đi đến đón nói: "Đây chính là xe ngựa của hầu phủ sao? Phu nhân cố ý bảo chúng nô tài đến đón."

 

Từ thị thụ sủng nhược kinh, vội vàng bảo Lưu ma ma ngồi ở bên cạnh, lúc này mới vén rèm rên, rồi vịn nha hoàn xuống xe ngựa.

 

Tô Hiểu Nguyệt còn ở trên xe, Từ thị đang định bảo Điền ma ma cõng nàng xuống, đã thấy Tô Cẩn Sâm tung người xuống ngựa, vén rèm lên đưa tay vào trong xe ngựa.

 

Tô Hiểu Nguyệt còn chưa kịp phản ứng, đã nhìn thấy một bàn tay trắng nõn và thon dài như hoa như liễu, ở bên ngoài mò vào, đặt lên đầu vai của nàng.

 

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)