TÌM NHANH
KẸO SỮA VỊ MUỐI
Tác giả: Khang Bạch Y
View: 932
Chương trước
Chương 72: Phiên ngoại
Upload by Creed
Upload by Creed
Upload by Creed
Upload by Creed
Upload by Creed
Upload by Creed
Upload by Creed
Upload by Creed
Upload by Creed
Upload by Creed
Upload by Creed
Upload by Creed
Upload by Creed
Upload by Creed

Gió lạnh phất phơ, âm thanh TV trong phòng khách được chỉnh xuống rất nhỏ, không tập trung nghe căn bản nghe không được, Lâm Tư Hàm một bên gấp quần áo của Thẩm Liễu Liễu một bên nhìn phụ đề trong TV.

Khi Thẩm Diệc Bạch từ trong thư phòng đi ra thì thấy con thỏ một tay hai việc ngừng động tác trong tay, nhíu mày trừng mắt nhìn TV. Tầm mắt vừa chuyển, trong TV đang phát video dạy nấu ăn cho trẻ em từ 0-3 tuổi.

“…” Thẩm Diệc Bạch giơ tay xoa trán, nghĩ đến năng lực nấu cơm làm cho người ta không dám khen của con thỏ, lại xuất phát từ an toàn của chính con gái mình, quyết định trước khi thời gian đến khuyên cô rút lui.

Lời còn chưa kịp nói, đã bị tiếng chuông cửa ngắt lời, Thẩm Diệc Bạch xoa người đi mở cửa.

“Chào buổi sáng.” Tiêu Nhiễm bưng một khay bằng gỗ, trên khay là một chén sứ thanh hoa lớn, trong chén đầy nước canh màu nâu.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

“Chào buổi sáng, vào đi.” Thẩm Diệc Bạch nghiêng người để cho Tiêu Nhiễm tiến vào, khom lưng lấy cho Tiêu Nhiễm một đôi dép lê, Tiêu Nhiễm vừa đổi xong dép, phía sau lại có thêm một người, tuyển thủ LOL khiến cho bao đối thủ sợ hãi.

 

Thẩm Diệc Bạch nhướng mày, “Chúc mừng.”

 

Lại là một năm, ME giành được giải quán quân cuộc thi LOL mùa hè, giành lấy ba giải quán quân, lấy thành tích tốt nhất mà tiến vào trận chung kết toàn cầu. Trước trận chung kết toàn cầu, Diệp Trạch có mấy ngày nghỉ ngắn ngủi.

Một tay Diệp Trạch ôm lấy Tiểu Đoàn Tử, gật gật đầu. Tiểu Đoàn Tử trong tay Diệp Trạch vẫn còn đang mơ hồ, nửa tỉnh nửa không. Bé con lớn lên giống ba, lông mi dài bao trùm lên mí mắt, ngón tay bé xíu nhân lúc Tiêu Nhiễm không để ý lại nhét vào trong miệng, đang mút ngon lành.

“Còn chưa tỉnh?”

“Chưa.” Diệp Trạch rũ mắt nhìn Tiểu Đoàn Tử trong lòng mình, rút ngón tay cái từ trong miệng bé con ra ngoài.

Không còn ngón tay cái, Tiểu Đoàn Tử đang mút ngón cái ngon lành lập tức mở mắt, cố hết sức ngẩng đầu nhìn người đàn ông trẻ tuổi đang ôm mình.

“Nhiễm Nhiễm.” Diệp Trạch nhìn con trai của mình, chậm rãi gọi Tiêu Nhiễm.

Tiêu Nhiễm đang cùng với Lâm Tư Hàm chơi đùa với Thẩm Liễu Liễu lên tiếng, “Sao vậy?”

Tiểu Đoàn Tử thật thất bại, ấm ức mà mà nhăn khuôn mặt phúng phính lại. Ba của bé mỗi lần như vậy đều….

“Không có gì.”

Tiêu Nhiễm: “….”

“Chuối nghiền làm thế nào thì ngon?” Lâm Tư Hàm cầm muỗng múc một thìa nước ô mai, nếm nếm. Vị chua ngọt lành lạnh trong nháy mắt làm cho mặt Lâm Tư Hàm giãn ra, “Sao em lại nấu ngon như vậy! Nước ô mai này chị cho mười điểm.”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

“Xem cách nấu.” Ngón trỏ của Tiêu Nhiễm chậm rãi vuốt ve khuôn mặt mềm mại của Thẩm Liễu Liễu, “Làm theo cái đó là được.”

Thẩm Liễu Liễu mới có mấy tháng nhưng lại giống như bản thu nhỏ của Thẩm Diệc Bạch, trắng trắng mềm mềm. Đôi mắt to mà có hồn, đuôi mắt lại giống như Lâm Tư Hàm, dịu dàng lưu luyến đều giấu hết ở trên mặt.

“Chị xem sách dạy cũng không làm được.” Lâm Tư Hàm buông cái thìa, “Xem video miễn cưỡng có thể làm được, nhưng mà cũng không thể ăn.”

“Hả?”

“Hương vị không đúng, Liễu Liễu căn bản không ăn.” Lâm Tư Hàm thở dài một hơi, tưởng tượng đến mỗi lần ăn cơm, Thẩm Diệc Bạch mới là người mà Thẩm Liễu Liễu muốn gặp nhất, cô rất phiền muộn.

“Đã dùng đủ chuối nghiền chưa?” Tiêu Nhiễm thử đoán mấy lý do không đúng hương vị, “Lượng cháo không đúng?”

“Một nửa muỗng cháo, định lượng đúng.” Lâm Tư Hàm cầm muỗng uống ô mai nói, “Nhỏ hơn cái này  một chút.”

“Ừm.” Tiêu Nhiễm nghĩ nghĩ, nói: “Nếu không đợi lát nữa em dạy chị? Chị thử lại xem?”

“Được _(:3)<)_”

Cuối cùng, dưới sự chỉ dẫn của Tiêu Nhiễm, Lâm Tư Hàm cuối cùng cũng làm ra một món ăn mà Thẩm Liễu Liễu chịu ăn vài miếng. Cùng ngày, bà mẹ tiểu tiên nữ quốc dân nào đó tâm tình tốt đã đăng một weibo.

Thẩm Diệc Bạch share rất nhanh, đáng tiếc bình luận là: Liễu Liễu chỉ ăn ba miếng.

Khi Thẩm Liễu Liễu ba tuổi, Lâm ảnh hậu dường như đã rời khỏi giới giải trí, một năm tham gia hoạt động không được bao nhiêu, ngẫu nhiên mới nhận một bộ điện ảnh.

Chỉ cần có bộ điện ảnh mà cô tham gia diễn, cho dù là nữ chính hay là khách mới, chỉ có cô là bán vé đảm bảo. Các fans của cô mong bà mẹ tiểu tiên nữ quốc dân nhận nhiều điện ảnh thêm một chút, nhân viên của Khoa học kỹ thuật B.S cũng rất chờ mong. Từ quản lý cao cấp đến bác lao công quét rác, tất cả đều mong chờ từ tận trong lòng. Nguyên nhân rất đơn giản, mỗi lần phu nhân của bọn họ có một bộ điện ảnh, Boss sẽ cho bọn họ nghỉ, nghỉ thì thôi đi! Còn tính số người trong gia đình của mọi người mà phát vé xem phim!

Tuy rằng đây là cẩu lương, nhưng bọn họ cũng nguyện ý ăn.

Mỗi khi Truyền thông Thời Đại công bố Lâm Tư Hàm sẽ nhận một bộ phim, tất cả B.S đều náo nhiệt giống như ăn tết. Em gái quản lý weibo của Khoa học kỹ thuật B.S mỗi lần xem điện ảnh xong sẽ viết ba ngàn chữ cảm nhận sau khi xem trên weibo. Lúc đầu mọi người không cho là gì, sau đó phát hiện em gái kia sau mỗi tháng đều lấy tiền thưởng nhiều hơn bọn họ… Mọi người mới hiểu đó là cái gì.

Đáng tiếc…. Phu nhân của bọn họ thật lâu rồi không lộ mặt.

Lâm Tư Hàm đã lâu không lộ mặt phá lệ mà nhận một talkshow. Talkshow này rất lâu về trước cô đã lên một lần, lần đó MC hỏi cô vì sao lại tiến vào giới giải trí, cô chỉ trả lời một chữ “Nghèo.”

Nghĩ vậy, Lâm Tư Hàm không nhịn được mà cười thành tiếng, nhìn người đàn ông một thân tây trang màu đen bên cạnh, lại lắc lắc đầu.

Talkshow lần này mời cả hai người, cô và Thẩm Diệc Bạch. Tưởng tượng đến lúc cùng Thẩm Diệc Bạch trên một sân khấu, cô đã lâu không biết cảm giác căng thẳng là gì dường như lại trở về mùa hạ của mấy năm trước.

“Sao vậy?”

“Không có gì. Đột nhiên nhớ tới lần trước lên tiết mục này, MC hỏi em vì sao lại tiến vào giới giải trí, lúc đó em trả lời là vì nghèo. Sau này anh cũng hỏi câu này.”

“Ừm.” Thẩm Diệc Bạch dựa lưng vào bàn trang điểm, hai chân thon dài bắt chéo nhau, cúi đầu nhìn điện thoại, nhắn cho Thẩm Liễu Liễu.

“Muốn biết không?”

Thẩm Diệc Bạch cất điện thoại, không nói một lời mà nhìn Lâm Tư Hàm trang điểm thật tinh xảo. Rõ ràng là một người mẹ có con ba tuổi, tâm trí lại giống như Thẩm Liễu Liễu. Có đôi khi anh cảm thấy mình đang nuôi hai đứa bé vậy….

“Cô Lâm, ngài Thẩm, đã xong chưa?” Nhân viên công tác đài truyền hình gõ cửa phòng nghỉ, “Có thể lên rồi.”

Talkshow được sắp xếp ở công viên bên ngoài đài truyền hình. Bởi vì đài truyền hình là nơi hẻo lánh, công viên cuối tuần ngoại trừ tổ công tác của đoàn phim, gần như không có người khác.

MC đeo tai nghe, ngồi ngay ngắn trên ghế làm thành hình gốc cây, khóe miệng mang theo nụ cười nghề nghiệp.

“Trước tiên hãy chào hỏi các vị khán giả đi ạ.” MC nhìn màn ảnh, tay thuần thục mà rót trà cho hai người, “Tôi vẫn còn nhớ rõ khi Thỏ con lên tiết mục này, còn chưa kết hôn, nháy mắt đã là mẹ của em bé ba tuổi rồi.”

Lâm Tư Hàm phối hợp tươi cười, “Đúng vậy.”

“Người ở trên đỉnh cao nhân sinh, ông xã đẹp trai, con gái đáng yêu ha ha.” MC lật lật cuốn sách nhỏ màu đen trên tay, lộ ra nụ cười không có ý tốt, “Thỏ con còn nhớ lần đầu tiên lên tiết mục này, tôi hỏi cô câu hỏi gì không? Cho dù cô có nhớ hay không, hôm nay tôi cũng phải cho cô làm trò trước mặt tiên sinh mà hỏi lại một lần!”

“Thỏ con lúc đó vì sao lại tiến vào giới giải trí?” MC nở nụ cười thật tươi, “Thẩm tiên sinh chẳng lẽ không hiếu kỳ sao?”

Mấy năm mài giũa làm cho người đàn ông hoàn toàn lắng đọng, khí chất ngày càng thêm nhã nhặn, sắc bén đã thu lại rất nhiều.

“Cô ấy thích cái gì thì là cái đó.”

Đối với quyết định của Lâm Tư Hàm, Thẩm Diệc Bạch ít khi hỏi đến. Chỉ cần cô thích thì tùy ý cô lăn lộn, nếu như thật sự xảy ra chuyện lớn thì đã có anh lo.

“Ai ya, thật xứng với danh hiệu đôi vợ chồng chuyên ngược cẩu.” MC ngược lại đi phá Lâm Tư Hàm, “Thỏ con không chuẩn bị nói cho chúng tôi biết ư?”

“Vì một người.” Lâm Tư Hàm không hề giấu diếm, nói rất trực tiếp.

“Oa, là Thẩm tiên sinh sao?”

“Đúng vậy” Lâm Tư Hàm ngừng lại một hồi, sắp xếp lại lời nói, “Lúc lớp 10 anh ấy đã xuất ngoại, khi đó tôi không có bất kỳ phương thức liên hệ nào với anh ấy. Cũng rất kỳ quái, chỉ là thiện cảm mông lung, cũng không có gì xác định, tôi lại càng lún sâu. Vào giới giải trí là mong anh ấy sẽ thấy được.”

Chỉ muốn Thẩm Diệc Bạch nhìn thấy, cũng muốn chính mình càng thêm ưu tú.

Tất cả những bất an năm lớp 10 đều là do bản thân không đủ ưu tú, tất cả những tiếc nuối khi đó đều quy tội cho việc không đủ dũng cảm.

“Là như thế sao…” MC hiển nhiên cũng không nghĩ đến đáp án này, cô cũng không thể lý giải được hành động như vậy. Không có kết quả, không có đáp án xác định, cái gì cũng không có, thậm chí đến phương thức liên hệ cũng không có.

“Vậy trước khi tiên sinh xuất ngoại đã nói với cô cái gì sao?”

“Tâm bất động, người bất vọng động (Lòng bất động thì người cũng không động).”

MC: “….”

Cái này không phải khuyên rút lui sao?

“Vậy Thẩm tiên sinh khi đó nghĩ như thế nào?”

“Tâm bất động, người bất vọng động.” Thẩm Diệc Bạch trực tiếp cho lý do, “Khi đó không có năng lực cho cô ấy những gì cô ấy muốn, không động thì không thương. Hiện tại là kết quả tốt nhất.”

 

MC như suy tư gì đó gật gật đầu, “Vậy khi đó hai người đều có thiện cảm lẫn nhau, thật ra như vậy nghĩ đến lại có chút lãng mạn. Thẩm tiên sinh bây giờ có muốn nói gì với thỏ con không?”

“Bên em sớm tối, cùng nhau già đi.”

 

***

Ngoại truyện Chu Nhiên và Hứa Sênh Sênh

Khi lớp 10, Hứa Sênh Sênh nhập học chưa được một tuần, tên tuổi của Thẩm Diệc Bạch và Chu Nhiên như sấm bên tai. Đi chỗ nào cũng có thể nghe được âm thanh đang bình luận về bọn họ, học sinh nói, thầy cô nói, ngay cả bác bảo vệ ngoài cổng cũng thường nói vài câu.

Thẩm Diệc Bạch là đệ nhất của khoa, sét đánh cũng không dao động, Chu Nhiên là người xếp thứ hai của khoa, sét đánh cũng không dao động. So với Thẩm Diệc Bạch, Chu Nhiên dương như càng được nữ sinh hoan nghênh, dù sao cũng là chàng trai ấm áp, cười rộ lên giống như thái dương.

Đương nhiên, lời này cũng không phải do Hứa Sênh Sênh nói, là nữ sinh cùng lớp truyền tai nhau.

Một học kỳ qua đi, sự tiếp xúc của hai người chỉ dừng lại ở lúc dán bảng điểm thì ngẫu nhiên gặp nhau. Chu Nhiên vẫn là người xếp thứ hai sét đánh cũng không dao động, mà cô lại là người đứng dưới Chu Nhiên.

Học kỳ thứ hai, Tự nhiên 1 và Xã hội 1 cùng học tiết thường thức văn học. Chu Nhiên trong lớp học đạp chân Thẩm Diệc Bạch một cái, bởi vì động tác quá lớn bị Phó Phong phát hiện. Phó Phong trực tiếp xách anh lên, cô vừa nói Chu Nhiên ấu trĩ vừa nói cho anh biết đáp án.

Sau này….

Chu Nhiên dạy cô chơi trượt ván, dạy được một nửa thì đánh cược ba quả bóng. Cô phát huy vượt qua ngày thường thắng được Chu Nhiên, mạnh mẽ trào phúng Chu Nhiên một phen, Chu Nhiên cũng không phản bác.

Cô vẫn luôn cho rằng Chu Nhiên đánh bóng rổ rất nát. Thẳng đến trận đánh bóng rổ của hai khoa hồi năm hai đại học, viện thống kê đấu với viện sinh vật biển.

Bởi vì hậu vệ của viện thống kê khi tắm không cẩn thận bị té ngã gãy chân, đội trưởng đội bóng không tìm được người thay thế, Chu Nhiên ở trong đội bóng của viện thống kê làm việc lặt vặt trở thành tráng sĩ lâm thời bị xách lên đi thi đấu.

Trước khi thi đấu mười lăm phút, Chu Nhiên thay đồ bóng rổ, cà phất cà lơ hỏi đội trưởng đứng cách đó không xa: “Đội trưởng, có phải cậu yêu thầm tôi hay không, nhiều người như vậy cậu không tìm, bắt lấy loại giá đậu như tôi.”

“Đừng nhiều lời, nếu như cậu là giá đậu, cả viện chúng ta đều là của cải trắng thối trong đất. Ba mẹ cho cậu một đôi chân dài như vậy, không phải dùng để ngắm. Ba trái là được, nhảy cao để che mấy tên bên viện sinh vật biển không thể đáp bóng xuống.”

Ba trái? Sợ là ba trái trong mơ.

Hứa Sênh Sênh lúc ấy không mặt mũi mà đả kích đội trưởng đang nằm mơ, ba trái bóng của Chu Nhiên không bằng cô.

Chu Nhiên từ từ thở dài một hơi, “Thân thể bé nhỏ của tôi không thể chịu được va chạm, đội trưởng cậu có muốn suy nghĩ lại không?”

“Tôi suy nghĩ một chút, điểm tổng khảo sát của cậu tháng này bằng không.”

 

“Không còn cách nào.” Chu Nhiên dựa vào vách tường sân vận động, nửa giỡn nói: “Hứa Sênh Sênh, làm sao bây giờ? Tôi có cảm giác một quả cũng không đỡ được.”

Hứa Sênh Sênh vặn nước khoáng, đưa qua, “Cậu rất ảo tưởng.”

“Nếu như đỡ được một quả, cậu làm bạn gái tôi?” Chu Nhiên nhấp nhấp khóe môi. Trong mắt đầy những ánh sáng lấp lánh.

“Được.” Hứa Sênh Sênh đáp ứng rất sảng khoái.

Chu Nhiên đánh cược với cô nhiều lần như vậy, từ lớp 11 đến năm hai đại học, trước nay chưa từng thắng. Hứa Sênh Sênh căn cứ vào nguyên tắc cổ vũ, không chút do dự mà đáp ứng.

Ồ 😊

Kết quả…. CMN, con đường dài nhất cô từng đi chính là kịch bản của Chu Nhiên.

----Toàn văn

2017.11.30


 

lust@veland
Chương trước
Bình Luận (0 Bình Luận)