TÌM NHANH
Khó Chạm Đến [Khó Phàn]
View: 1.251
Chương trước Chương tiếp theo
Chương 34: ĐƯỢC YÊU THƯƠNG
Upload by Min
Upload by Min
Upload by Min
Upload by Min
Upload by Min
Upload by Min
Upload by Min
Upload by Min
Upload by Min
Upload by Min
Upload by Min
Upload by Min
Upload by Min
Upload by Min

Đêm hè đặc biệt yên tĩnh, đến nỗi Hạ Chước cảm thấy tim mình hơi ngưng trệ trong giây lát. 

Anh nghĩ đến tình cảm không thể khống chế được lúc chiều nay. 

Cho dù có vài cảm xúc được cất giấu trong đáy lòng, chúng vẫn luôn bộc phát một cách vô tình. 

Cô không biết rằng, anh đã bí mật gọi tên cô rất nhiều lần. 

Trong giấc mơ. 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Nhưng thực tế anh chưa bao giờ dám gọi cô như vậy, cái tên quá thân mật, trong lòng luôn sợ sẽ không kiềm chế được tham vọng. 

Làn gió nhẹ thổi qua, đôi mắt sáng của cô gái dường như có thể nhìn thấu trái tim anh.

Cổ họng anh hơi thắt lại, “Ừm.” 

Anh ngập ngừng, hạ giọng, “Nếu em không thích, lần sau anh sẽ không gọi như vậy nữa.” 

Anh chỉ nghe thấy một vài người gọi tên cô như vậy, không phải bạn bè thân thiết thì cũng là những người lớn tuổi trong gia đình. 

Anh không biết, anh có đủ tiêu chuẩn không? 

Cô nói: “Anh suốt ngày cứ nói linh tinh gì vậy.” Cô kiềm chế sự ngại ngùng của mình và cười nói, “Anh cứ gọi em là“ Quan Tinh Hòa ”nghe không tự nhiên chút nào, sau này chỉ có thể gọi em là Tinh Tinh đi”.

Trái tim anh khẽ run lên, lông mày nhíu lại. "Được." 

Nếu chỉ là anh trai, tham lam cũng không có gì là không được, đúng không?

“Vậy em về phòng đây, ngủ ngon, anh chú ý nghỉ ngơi thật tốt”.

Hạ Chước cũng đáp lại, “Ngủ ngon”.

Nhưng cô gái đang đứng cạnh cửa, cũng không vội rời đi, dưới ánh đèn, trong mắt cô như lọt vào những vì sao, Hạ Chước bắt gặp đôi mắt đó khẽ cong ngón tay, nhắm mắt lại một lúc, bất lực nói thêm. 

“Ngủ ngon, Tinh Tinh. "

~~ 

Mặc dù trận động đất không khiến tòa nhà giảng dạy bị sập nhưng nhiều cơ sở vật chất trong trường đã bị hư hại ở mức độ nhất định. Nhà trường đã quyết định cho nghỉ hai ngày để sửa chữa. 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Quan Tinh Hòa không nhận được cuộc gọi nào từ Lâm Ánh cho đến ngày hôm sau. "Tinh Tinh, con sao rồi?" 

Giọng của Quan Tinh Hòa như bị bóp nghẹt,"Con rất ổn”.

Đầu dây bên kia rất ồn ào, cô mím môi, "Mẹ, mẹ đang ở đâu thế?"

"À, mẹ đang đi nghỉ mát ở Hawaii. Mẹ cũng thấy trận động đất từ ​​bản tin ngày hôm qua rồi. Con có khỏe không? Con không bị thương, đúng không?" 

Quan Tinh Hòa rũ mắt xuống, nhìn mắt cá chân được quấn đầy băng gạc, "Không ạ." 

"Vậy mẹ yên tâm rồi, thôi không nói nữa, lúc nào về mẹ mang quà cho con." 

Cuộc điện thoại ngừng lại, Quan Tinh Hòa nằm trên giường, tâm trạng hưng phấn dần dần chìm xuống, không biết bắt đầu từ khi nào, Lâm Ánh thà ở khách sạn của nhà họ Quan còn hơn về nhà.

Bà cũng càng ngày ít càng quan tâm đến cô hơn.

Từ một cuộc gọi trong vài ngày đến một cuộc gọi một tuần, và dần dần không có một cuộc gọi nào trong một tháng. 

Vẫn còn cảm giác đau âm ỉ ở mắt cá chân, Quan Tinh Hòa không phải kiểu người dễ tủi thân, nhưng khi nãy, trong lòng cô bỗng mơ hồ sinh ra chút cảm giác sợ hãi. 

Nếu thứ cô nhận được chỉ là những lời thăm hỏi cho có lệ của Lâm Ánh, cô thà rằng bản thân đừng nói ra.

Ngoài cửa sổ có tiếng chim hót ríu rít, những tia nắng mùa hè cũng xuyên qua khung cửa sổ.

Cô nằm trên giường và nghĩ đến thiếu niên chỉ cách cô một bức tường, dần dần tự an ủi trong lòng.

Có lẽ ông trời luôn công bằng, một số thứ mất đi sẽ luôn quay trở lại với cô theo một cách khác. 

Nhưng cô tham lam và muốn nhiều hơn thế nữa. Liệu anh có cho không?

Tiến độ của trường học cực kỳ nhanh chóng, chỉ trong hai ngày, đống lộn xộn trong khuôn viên đã được cải tạo rực rỡ hẳn lên. 

Kỳ thi tuyển sinh trung học không lâu nữa sẽ diễn ra. 

Hầu hết tất cả mọi người trong lớp đều nghiêm túc và lo sợ. 

Kỳ thi lớn này quyết định tương lai của tất cả mọi người. 

Cách hôm thi một ngày, trường cho nghỉ học.

Quan Tinh Hòa ngồi trên ghế tựa. 

Nhìn ra ngoài qua cửa sổ kính khổng lồ, ngắm nhìn khu vườn nhỏ tươi tốt. 

Vừa rồi, cô đã có một cuộc gọi kéo dài 50 giây với Quan Thành Vũ, còn Lâm Ánh, thì đã không gọi cho cô một cuộc gọi nào kể từ trận động đất vừa qua. 

Quan Tinh Hòa không thể nói rõ được cảm giác của mình, rõ ràng đã biết trước là vậy, nhưng cô vẫn không học được cách chấp nhận, chiều nay cứ ngồi ngây ra, chỉ chờ cuộc gọi của mẹ. 

Điện thoại rung lên, cô đột ngột ngồi dậy, giây tiếp theo, đôi vai căng thẳng của cô lại cụp xuống. 

Là tin nhắn của Quan Dập. “Thi tốt nhé, nếu em thi được điểm tốt anh sẽ mời em đi ăn.” 

Cô mím môi, lễ phép trả lời “Em cảm ơn ạ.” 

Buổi tối, bầu trời nhuộm một màu đỏ thẫm, trong căn phòng tĩnh mịch, đột nhiên vang lên hai tiếng gõ cửa. “Ai đó?” 

Căn phòng im lặng. Giọng thiếu niên cực kỳ trầm thấp, “Là anh.” 

Giống như những đám mây tản ra bên ngoài cửa sổ, trái tim nặng trĩu của Quan Tinh Hòa lập tức vui lên. 

Không gọi cũng chẳng sao, cô còn có anh trai của cô cơ mà. 

Cô vừa mở cửa, nắng hè liền trút xuống. 

Sắc đỏ thẫm lấp lánh phía sau thiếu niên dường như làm sáng bừng đôi lông mày lạnh lùng của anh. 

Cô gái cong cong mắt, ánh mắt đầy vẻ vui mừng, “Anh .” 

Cô nép sang bên, “Anh vào nhanh lên.” 

Bước chân của thiếu niên dừng lại hai giây, nhưng sau đó anh nhẹ nhàng bước vào. 

Phòng người con gái sạch sẽ, gọn gàng, một cơn gió thổi qua, chuông gió vỏ sò kêu to.

Mọi thứ về cô dường như hiện lên thật tươi sáng. 

Quan Tinh Hòa kéo ghế cho anh, “Sao anh đến đây?” 

“Đưa tay ra.” 

Cô chớp mắt, mặc dù rất khó hiểu nhưng cô vẫn ngoan ngoãn khép năm ngón tay lại, lòng bàn tay hướng xuống. 

Hạ Chước có chút bất lực, “Em đưa lòng bàn tay hướng lên trên đi.”

“Ồ ồ.” Cô cười nhẹ, lật úp lòng bàn tay. 

Có một thứ gì đó trong lòng bàn tay cô. 

Đó là một cái túi tròn nhỏ có năm góc, thêu bằng chỉ tơ hồng, rất tinh xảo. 

Nó rất giống với chiếc vòng cô đang đeo. “Đây là?” Quan Tinh Hòa có chút không rõ, “Là bùa hộ mệnh sao?” 

Thiếu niên khẽ nhúc nhích ngón tay, “Ừm.” 

Ánh mắt anh dịu dàng nhìn cô gái. 

Cổ tay trắng nõn của cô được trang trí bằng một sợi dây lụa màu đỏ, rất đẹp mắt.

Lòng bàn tay anh đẫm mồ hôi, nhưng giọng anh trầm ấm, “Hi vọng kỳ thi của em thuận lợi.” 

Có lẽ sợi dây lụa đỏ cũ kỹ quấn quanh cổ tay cô gái đã cho anh dũng khí, anh đột nhiên cảm thấy cô gái chắc sẽ không chê món quà như thế này. 

Ở thành phố Hải có một ngôi chùa nổi tiếng cả nước, hơn mười năm nay hương khói không ngớt, anh muốn xin bùa hộ mệnh cho cô, mong cô thi đậu, tương lai bình an, hạnh phúc. 

Trụ trì nói rằng, chỉ cần dành hết lòng thành, bùa hộ mệnh sẽ càng linh nghiệm. 

Vì vậy, thiếu niên đã quỳ lạy từ chân núi ba bước một lạy cho đến khi lên đến đỉnh núi. 

Xin Thần Phật tha thứ cho mơ tưởng trong lòng, cầu xin cho người con gái trong lòng anh có được một cuộc sống bình an. Đây có lẽ là món quà quý giá nhất mà người thiếu niên mười sáu tuổi này có thể tặng cho cô.

Mặt trời lặn bên ngoài cửa sổ dần dần tan biến, trên bầu trời treo một vầng trăng khuyết. 

Quan Tinh Hòa cẩn thận xoa chiếc bùa hộ mệnh trên tay. Đây là món quà đầu tiên cô nhận được trước kỳ thi. Chỉ là một sợi dây nhẹ tênh, nhưng nặng như ngàn sợi dây kim loại. 

Cô nhẹ nhàng cất bùa vào túi, “Em sẽ mang theo bên người.”

Đôi mắt cô gái hơi cong lên, ánh trăng trong veo tản ra trong ánh mắt cô. “Cảm ơn anh .” 

Đôi tay đang nắm chặt của anh đột nhiên buông lỏng. Cô không ghét nó. 

Căn phòng cực kỳ yên tĩnh, Quan Tinh Hòa nói, "Chiếc bùa hộ mệnh này và chiếc vòng của em giống như đồ đôi của một cặp vợ chồng." 

Giá mà anh nhận lấy nó thì tốt rồi. 

Nhưng những lời đường mật đó đã không được nói ra. 

Cô nghe thấy giọng nói khàn khàn của người thiếu niên: “Chiếc vòng này… em lấy ở đâu vậy?” 

Có phải thánh thần đã nghe thấy tiếng lòng cô không? 

Đầu ngón tay cô đặt trên cổ tay, “Hồi nhỏ là do mẹ đã tặng nó cho em.” 

Trăng sáng, đêm hè tiếng ve kêu không dứt. 

Đôi mắt đen sâu thẳm của thiếu niên dần dịu đi. 

Thứ đồ quý giá trong lòng anh cũng được người khác yêu thích như vậy.

Thật là may.

“Vậy thì bác gái hẳn là rất yêu em.” 

Anh rất ít khi nói ra những lời thẳng tuột như vậy. 

Giọng nói trầm ấm, dường như có ẩn ý khác.

Cô nhướng mắt. 

Thiếu niên lặng lẽ đứng cách đó không xa, sau lưng có một bóng đen phủ xuống.

Lưng anh thẳng tắp, tựa như cây bạch dương đứng trước gió, che chắn cho cô trước mọi gió cát, mưa tuyết. 

Quan Tinh Hòa bồn chồn cả ngày, giờ đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại. 

Có lẽ lòng người không thể tham lam như vậy được. 

Cô đã có được khá nhiều rồi, không phải sao? 

~~ 

Có lẽ vì tác dụng của bùa hộ mệnh phù hộ, Quan Tinh Hòa đã làm bài rất tốt trong kỳ thi tuyển sinh trung học. 

Đứng thứ ba trong lớp và thứ ba mươi lăm toàn cấp, mức điểm này là quá đủ cho cả những trường tốt nhất trong thành phố. 

Đầu tháng 7, cô nhận được thư nhập học từ trường trung học phụ thuộc Hải Âm.

Chữ đen trên nền trắng, vì một tờ giấy mỏng dính mà đã phải đánh đổi không biết bao nhiêu ngày đêm ôn luyện cực khổ. 

Kỳ nghỉ hè trôi qua nhanh chóng, trong nháy mắt, Quan Tinh Hòa sẽ phải tham gia các lớp học ở trường trung học Phụ Thuộc. 

Hầu hết mọi người đều sẽ chọn nội trú trong trường, mỗi tuần sẽ được về nhà một lần. 

Nhưng cảm giác ngây thơ nhỏ bé ấy trong lòng cô giống như một cây non, từng chút từng chút vươn lên khỏi mặt đất. 

Cô giữ những suy nghĩ thầm kín nhỏ của mình và chọn về nhà mỗi ngày. 

Bởi vì trường trung học phụ thuộc tan học sớm hơn mọi ngày, chú Vương trước tiên sẽ đến trường trung học phụ thuộc đón Quan Tinh Hòa, sau đó sẽ đi vòng sang để đón Hạ Chước.

Cuối tháng 9, nắng vẫn còn chói chang, có một quán kem mới mở cạnh trường trung học phụ thuộc, cứ sau giờ tan học là đông khách vô cùng. 

Quan Tinh Hòa đã nhắc với Hạ Chước vài lần về nó, anh đã hứa sẽ mua cho cô vào thứ sáu khi tan học .

Buổi học cuối cùng vào thứ sáu là lớp tự học, Quan Tinh Hòa lặng lẽ ra khỏi phòng học đàn, xếp hàng đợi hơn mười phút, cuối cùng thì cũng đến được lượt cô trước khi kết thúc giờ tan học. 

Cô mua ba cái, tự mình ăn một cái, để hai cái còn lại vào tủ đá nhỏ trên xe. 

Chiếc xe phóng nhanh. 

Sau thời gian ôn tập chăm chỉ, Thời Tuế đã được nhận vào trường trung học phổ thông ngoại ngữ, và hai người thường xuyên gặp nhau. 

Dù đã rời xa mái trường này nhưng Quan Tinh Hòa vẫn rất nhớ ngày xưa. 

Ánh hoàng hôn như nhuộm xuống, vừa tan học sân trường phía xa bừng bừng sức sống. 

Quan Tinh Hòa nhìn thấy Thời Tuế từ xa, cô lấy ra hai cây kem còn lại và đưa cho cô ấy một cây. “Này, cậu đã nói cậu thích vị này, hương dâu tây.” 

“Cảm ơn bảo bối.” Thời Tuế nhấp một ngụm và hạnh phúc đến híp mắt, “Còn cái này cho ai thế? Anh trai cậu?”

“Ừm.” Quan Tinh Hòa chớp mắt. 

“Sao anh ấy vẫn chưa ra ngoài vậy.” 

“Chắc là lớp 11 học muộn một chút, kìa, đó không phải sao?” Thời Tuế kéo nhẹ cô, “Ở kia, bên cạnh còn có một cô gái. "

Đó là một ngày tháng chín nóng bức. 

Trong đám người náo nhiệt, thoáng nhìn vẫn luôn thấy được dáng người cao gầy của anh. Nụ cười trên môi của Quan Tinh Hòa đông cứng lại. 

Cô nhìn thấy một cô gái sau lưng anh, cô ở quá xa không nhìn thấy cô ta trông như thế nào, chỉ thấy cô ta nói gì đó sau lưng Hạ Chước. 

“Cho cậu.” Quan Tinh Hòa nhét phần kem còn lại vào tay Thời Tuế. 

“Ê ê, cậu không để dành cho anh trai cậu hả?”

Cô đóng cửa xe. 

Hừ, không cho anh ấy.

 

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)