TÌM NHANH
KIỀU TÀNG
View: 1.561
Chương trước Chương tiếp theo
Chương 82
Upload by Creed
Upload by Creed
Upload by Creed
Upload by Creed
Upload by Creed
Upload by Creed
Upload by Creed
Upload by Creed
Upload by Creed
Upload by Creed
Upload by Creed
Upload by Creed
Upload by Creed
Upload by Creed

Vừa thấy Tuy vương phi đến, thái hầu phu nhân lập tức đi qua đón, mỉm cười dẫn Tuy vương phi vào ghế trên, sau đó cũng giới thiệu Sở thái phi và Hoài Tang huyện chủ cho nàng ta.

 

Tuy vương thành hôn đã nhiều năm nhưng vương phi hiếm khi xuất hiện trước mặt người khác.

 

Tuy vương khiêm tốn kín đáo nhiều năm, nguyện tu hành, tu thành một đầu đà*, làm vương phi như nàng ta cũng không thể lộ mặt hay đi tham gia yến hội nhiều.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 

*Đầu đà: nhà sư đi khất thực.

 

Vất vả lắm cuối cùng Tuy vương cũng giữ đạo hiếu mà “hoàn tục”. Theo đó vương phi cũng có thể ra ngoài.

 

Có điều lần này nàng ta tới thật ra là có chút chuyện khó nói. Y thuật của Triệu Tuyền rất nổi tiếng, mặc dù Tuy vương phi có một người con nhưng vẫn muốn sinh thêm nhiều con nữa, thế nhưng lang trung lại chẩn đoán nàng ta thể hàn, cộng thêm cái thai trước tổn hại đến thân thể, cho nên muốn tới tìm Triệu Tuyền bắt mạch, tìm được cách hay.

 

Trước đây quan hệ giữa nàng ta và thái hầu phu nhân rất tốt, cho nên mượn cơ hội tham gia gia yến tới Hầu phủ làm khách, vừa hay có thể âm thầm hỏi mạch, điều trị nửa người dưới.

 

Mặc dù đã lâu Tuy vương phi không giao tiếp với ai nhưng dẫu sao vẫn là tiểu thư khuê các, nhìn thấy Sở thái phi và Hoài Tang huyện chủ lập tức mỉm cười gật đầu chào hỏi nhau.

 

Liễu Miên Đường rất có thành kiến với Tuy vương, đối với nàng mà nói, Tuy vương chính là sói đói ăn thịt người không lộ răng, cho nên đột nhiên gặp Tuy vương phi, trong lòng có chút khó chịu.

 

Có điều thật ra thoạt nhìn vị Tuy vương phi này rất hiền hòa, tựa như nhành lan yêu kiều trong gió, giọng nói nhỏ nhẹ, trông dáng vẻ cũng mảnh mai đơn bạc, không phải là tướng phúc hậu.

 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Nghe nói mặc dù Tuy vương không có nhiều quý thiếp lắm nhưng thị thiếp thông phòng trong phủ rất nhiều, có vẻ như vị này cũng mặc kệ. Nói chung Liễu Miên Đường coi như đã biết bản tính hổ lang của Tuy vương, hẳn vị vương phi mảnh mai này không quản được nam nhân đầy hoa tâm như thế.

 

Miên Đường thấy nàng ta chẳng liếc mắt nhìn mình cái nào, có lẽ là không biết ân oán gút mắt của mình và Tuy vương.

 

Liễu Miên Đường không khỏi nhớ tới việc lúc trước Tuy vương phái bà mối tới Lục phủ cầu hôn, gã từng nói vương phi hiền lành dịu dàng, là người bao dung. Bây giờ xem ra, quả thật không phải nói điêu, nàng ta thật sự vừa nhìn là thấy dịu dàng.

 

Trong lúc ngồi nhàn rỗi, tự nhiên thái hầu phu nhân hỏi thăm sức khỏe của Tuy vương phi.

 

Tuy vương phi cười nói: “Vạn tuế vừa mới đăng cơ, triệu Tuy vương nhập kinh cần chính, không bao lâu nữa cả nhà chúng ta đều vào kinh, lần này đường xá xa xôi, không biết xương cốt của ta có thể chịu nổi không…”

 

Thái hầu phu nhân nghe vật tất nhiên là chúc mừng Tuy vương được thịnh sủng long ân, có thể nhập kinh làm bạn với vua.

 

Có lẽ là cảm nhớ việc Triệu Tuyền chẩn mạch cho mình, Tuy vương phi nhắc tới cháu gái có phẩm mạo* tương tự Triệu Tuyền của mình, dáng vẻ xuất chúng, phụ thân đang nhậm chức tri phủ ở Viên Châu, làm người thanh liêm, tiền đồ vô lượng.

 

*Nhân phẩm và tướng mạo.

 

Thái hầu phu nhân cảm thấy nữ tử này rất được, mắt không khỏi bừng sáng, chuyện trò ngày càng thêm thân thiện.

 

Liêm Sở thị ở bên cạnh nghe hết, sắc mặt ngày càng khó coi.

 

Mặc dù con gái có nhiều biểu ca vương hầu nhưng đến cuối thế mà chẳng vớt được lấy một người!

 

Liêm Sở thị vừa thẹn vừa bực, nhất thời không biết nên giận ai, chỉ cảm thấy cực kỳ mất mặt. Cuối cùng, Liêm Sở thị đành lấy cớ đau đầu, dẫn con gái Liêm Bình Lan rời đi trước.

 

Hiển nhiên Liêm Bình Lan hiểu rõ việc cưới xin của mình với một vị biểu ca khác không có hy vọng, trong lòng cũng hết sức bàng hoàng. Tuổi nàng ta đã quá lớn, giờ lại nói đến mối khác, chỉ có thể chọn con đường sống hẹp, khó tránh khỏi lấy người tái giá, vừa vào cửa đã làm mẹ kế người khác.

 

Việc đã đến nước này, điều nàng ta hối hận nhất đó là nghe theo lời xúi giục của mẫu thân hoãn hôn sự với Hoài Dương vương. Nói cách khác, có lẽ bây giờ nàng ta cũng là vương phi hàng thật giá thật, thoải mái tán gẫu trong tiệc trà. Nào có chỗ nào cũng mù mịt, tiền đồ không biết ở đâu…

 

Nhưng giờ nghĩ cái gì cũng muộn rồi, khi Liêm Bình Lan cô đơn đi theo mẫu thân ra ngoài, chạm trán trực diện với một vị tiểu thư dẫn theo một tiểu nha hoàn.

 

Trong lòng Liêm Sở thị đang giận nên đi rất nhanh. Liêm Bình Lan thì thoáng dừng bước lại, giương mắt nhìn tiểu thư đối diện.

 

“Liêm tiểu thư, lâu rồi không gặp, không ngờ lần này gặp…” Vị tiểu thư kia vừa nhìn thấy Liêm Bình Lan, lập tức khom lưng cúi chào nói.

 

Liêm Bình Lan tập trung nhìn vào, chẳng trách thấy vị tiểu thư này quen mắt, đây chẳng phải là thị thiếp nàng ta định chọn cho biểu ca ―― Hạ tam tiểu thư ở trấn Linh Tuyền sao!

 

Vốn nàng ta cho rằng biểu ca thích Hạ tam tiểu thư này nên cố tình làm thân, định bụng thay biểu ca hoàn thành tâm nguyện. Nào đâu bị Thôi Hành Chu vả mặt, Liêm Bình Lan tưởng mình làm chậm trễ Hạ Trân, bị Hạ Trân cáo trạng nên chặt đứt quan hệ, ai ngờ thế mà lại gặp nhau ở đây.

 

Có điều giờ Thôi Hành Chu thích ai cũng không đến phiên Liêm Bình Lan nhọc lòng, cho nên sau khi lạnh lùng gật đầu với Hạ tam tiểu thư vội chuẩn bị rời đi.

 

Hôm nay Hạ tam tiểu thư đến Hầu phủ là để đưa bộ bát sứ tinh xảo đặc biệt.

 

Đây cũng là cách Hạ gia mở rộng quan hệ. Mỗi lần nhà vương hầu kiểu này có yến hội, quản sự thân thiết với họ sẽ thông báo cho Hạ gia một tiếng, phái người mượn cớ tặng đồ sứ đi đến ngoài sân trước cửa viện, nếu gia chủ chịu gặp, mượn cảnh hiến đồ sứ, còn có thể kéo quý nhân làm khách quen, khiến cho tên tuổi Hạ gia càng thêm vang dội.

 

Tiệc trà hôm nay đều là quý nhân, cho nên Hạ tam tiểu thư ra tay hiến một bộ trà cụ bằng sứ, hôm nay lò nung được một bộ trà cụ mỏng sáng tinh xảo, được Hầu phu nhân thích trà mua với giá cao.

 

Hầu phu nhân cũng muốn khoe đồ mới của mình nên bảo Hạ tam tiểu thư tới sảnh ngoài, tự mình dâng trà cụ lên.

 

Không ngờ thế mà ở chỗ cửa sân đột nhiên gặp được Liêm Bình Lan.

 

Hiện giờ Hạ tam cô nương cảm thấy mình và Liêm tiểu thư đều là người không được như ý nguyện, lỡ mất cơ hội tốt với Hoài Dương vương, kiếp này cùng vô duyên, cho nên thấy Liêm Bình Lan lạnh lùng cũng không để bụng.

 

Có điều lúc Hạ tam tiểu thư định bước đi, thoáng nhìn xuyên qua song cửa sổ tường viện thấy thái phi ngồi cùng với Liễu Miên Đường, không nhịn được lên tiếng “Ơ… Sao Thôi phu nhân cũng đến đây?”

 

Liêm Bình Lan không hiểu lắm, dừng bước lại, thuận miệng hỏi: “Thôi phu nhân? Ai là Thôi phu nhân?”

 

Hạ tam tiểu thư thấy Liễu Miên Đường ở đây, cảm thấy mình gặp đối thủ trong nghề. Cho rằng Ngọc thiêu sứ phường cũng làm theo cách của Hạ gia đến nịnh nọt, đổi lấy chút phú quý với khách quen.

 

Tuy quan hệ của Hạ tam tiểu thư với Liễu Miên Đường khá tốt nhưng biết được tay nghề của Liễu Miên Đường trong lòng không khỏi quýnh lên, vì thế khách sáo nói với Liên tiểu thư mới từ trong vườn đi ra: “Vị ngồi bên cạnh thái phi, đó không phải là Thôi phu nhân của Ngọc thiêu sứ phường sao? Không biết hôm nay nàng… trình đồ sứ gì lên?”

 

Lúc này dưới chân Liêm Bình Lan đã muốn mọc rễ, chậm rãi hỏi: “Ngọc thiêu sứ phường? Cô nói, Thôi phu nhân… Ở phố Bắc trấn Linh Tuyền?”

 

Hạ tam cô nương thấy Liêm Bình Lan nói chắc chắn như vạy, càng cho là Liễu Miên Đường tới cướp mối làm ăn, vội vã cuống cuồng xác nhận: “Đúng vậy! Nàng đúng là ở phố Bắc!”

 

“Thế… Phu quân của nàng tên gì?”

 

“Hình như đứng thứ chín, nhân xưng Thôi Cửu gia…”

 

Người Liêm Bình Lan khẽ run lên, đột nhiên quay đầu lại nhìn xuyên qua chỗ chạm rỗng trên tường viện, hung dữ trừng mắt với nữ tử kia vừa hay nàng đang mỉm cười xinh đẹp.

 

Hóa ra… Như thế!

 

Nàng ta nói làm sao mà đột nhiên nhảy ra một Hoài Tang huyện chủ, thì ra là ngoại thất phố Bắc chuyển từ không chính thức thành chính thức, hồ ly tinh công khai làm vương phi!

 

Thế mà lúc trước biểu ca còn lấy cớ mình thay lòng đổi dạ nên giải trừ hôn ước, khiến nàng ta trở thành trò cười! Rõ ràng trước đây chính hắn mới là người cùng ngoại thất song túc song phi, bị sắc dụ hoặc, tổn hại luân thường, chính nàng tâm tư muốn từ thiếp lên làm thê!

 

Liêm Bình Lan đường đường là thiên kim nhà quan, luôn luôn theo khuôn phép cũ, tận tâm phụng dưỡng thái phi, không dám có chút ngạo mạn nói xằng nói bậy, kết quả là không so được với một hồ ly tinh có phụ thân là tội thần, cử chỉ phóng đãng ở chung với nam nhân chưa cưới thê!

 

Nghĩ đến đây, uất ức mấy ngày nay của Liêm Bình Lan cuồn cuộn dâng lên, đổ hết tất cả khổ sở mình chịu lên người nữ tử nhỏ nhắn xinh đẹp kia.

 

Thấy đột nhiên mắt Liêm Bình Lan ửng đỏ, nước mắt tràn mi, Hạ tam cô nương không hiểu tại sao, hỏi nàng ta làm sao vậy.

 

Liêm Bình Lan chậm rãi quay đầu nói: “Ta nhớ rõ cô từng nói, cô có quen thân với một bằng hữu khuê phòng, chính là vị Thôi phu nhân này?”

 

Hạ tam cô nương chậm rãi gật đầu. Cuộc trò chuyện của nàng ta và Liêm tiểu thư khá hài hòa thật ra là vì đề tài nói, nói về một số chuyện tài giỏi của Thôi phu nhân.

 

Liêm Bình Lan mỉm cười, lau sạch nước mắt nơi khóe mắt, kề sát lỗ tai Hạ Trân hỏi tiếp: “Vậy cô có biết, nam nhân mà bạn tốt này của cô ngày ngày ngủ cùng là người cô ngày nhớ đêm mong - Hoài Dương vương Thôi Cửu?”

 

Nói xong, nàng ta mặc kệ Hạ Trân có phản ứng gì, Liêm Bình Lan đột nhiên xoay người bước nhanh đuổi theo mẫu thân đi ở phía trước.

 

Liêm Bình Lan tự nhận mình mạnh mẽ hơn mẫu thân, tuyệt đối sẽ không ngu ngốc tự mình ra mặt. Nàng ta biết rõ Hạ Trân si tình, nếu như biết bạn tốt của mình ngủ với Hoài Dương vương, chắc chắn sẽ nổi giận.

 

Chỉ cần Hạ Trân vạch trần Liễu Miên Đường từng làm ngoại thất của Hoài Dương vương ở trước mặt mọi người, mặt mũi của phủ Hoài Dương vương đều mất hết!

 

Đáng tiếc, nếu không phải vì tránh hiềm nghi, nàng ta thật muốn ở lại xem kịch hay…

 

Về phần Hạ Trân, sau khi nghe lời rỉ tai của Liêm Bình Lan như nghe sét đánh bên tai, ngơ ngác đứng đó, không dám tin mà nhìn Liễu Miên Đường qua lỗ trống bờ tường―― Liễu Miên Đường mặc y phục làm bằng gấm, người đầy trang sức quý như trân châu, làm gì giống như đến làm ăn? Giống y hệt phu nhân, nép vào thái phi ở bên cạnh mỉm cười xinh đẹp…

 

Quản sự Hầu phủ đứng ở cửa vườn có chút mất kiên nhẫn, hỏi; “Hạ tam tiểu thư, tiểu thư nhanh lên, đừng để thái hầu phu nhân chờ!”

 

Hạ Trân chậm rãi nhấc bước chân, đi theo quản sự vào vườn, nhắm mắt theo đuôi đi đến trước mặt nhóm quý phụ nhân đang chuyện trò vui vẻ.

 

Lúc này Liễu Miên Đường cũng quay đầu lại, nhìn thấy đôi mắt ửng hồng của Hạ tam cô nương nhìn chằm chằm mình.

 

Thật ra sau khi quay lại trấn Linh Tuyền, Liễu Miên Đường có lòng đi tìm Hạ tam cô nương tán gẫu một chút. Bình sinh nàng làm việc coi trọng không thẹn với tâm, nhưng ngược lại lại bị nam nhân lừa, không biết tại sao lại thành ngoại thất.

 

Người khác thì không sao nhưng Hạ Trân lại lưu luyến si mê Thôi Hành Chu, khiến cho Liễu Miên Đường có chút đau đầu, không biết nên giải thích như thế nào mới không làm người khác tổn thương.

 

Trăm triệu không ngờ, hôm nay nàng không hẹn mà gặp Hạ tam tiểu thư trong hoàn cảnh kiểu này.

 

Trông Hạ tam tiểu thư có vẻ như nàng ta đã biết tình hình của nàng…

 

Liễu Miên Đường biết tính tình của Hạ tam, vị này bình thường khôn khéo nhưng trong chuyện tình cảm lại là người có cá tính. Nếu làm ầm ĩ trong tiệc trà này, không nói đến việc làm mất thể diện của vương phủ, mà chính Hạ gia cũng bị liên lụy.



 

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)