TÌM NHANH
NHỚ MÃI KHÔNG QUÊN
View: 14.019
Chương trước
Chương 40: Phiên ngoại.
Upload by Nam Lăng
Upload by Nam Lăng
Upload by Nam Lăng
Upload by Nam Lăng
Upload by Nam Lăng
Upload by Nam Lăng
Upload by Nam Lăng
Upload by Nam Lăng
Upload by Nam Lăng
Upload by Nam Lăng
Upload by Nam Lăng
Upload by Nam Lăng
Upload by Nam Lăng
Upload by Nam Lăng

Khu buôn bán tấc đất tấc vàng của thành phố N có một toà nhà, nghe nói phong thủy ở đó cực kỳ tốt. Hễ công ty có chút danh tiếng hoặc là công ty vừa mới thành lập đều thích mở ở đó, vì muốn có một bước đầu thuận lợi. 

Tuy nhiên từ năm trước tập đoàn Lục thị sát nhập với công ty chứng khoán Diễm Tưởng, công ty này mấy năm gần đây chạm là có thể bỏng tay, thì tòa nhà văn phòng liền treo bốn chữ vàng lấp lánh "Tập đoàn Lục thị", tuyên bố chủ quyền.

Nghe đồn tổng giám đốc của công ty chứng khoán Diễm Tưởng là con trai của chủ tịch tập đoàn Lục thị. Chủ tịch Lục có ý định lùi về sau ở ẩn. Việc sát nhập là muốn để con trai mình tiếp quản tập đoàn, đưa nòng cốt của công ty cũng chính là quản lý tài chính tài vụ giao cho công ty mới thu mua phụ trách. Cái này không phải là lót đường sẵn cho con trai mình sao?

Nghe đồn con trai của chủ tịch Lục tuổi còn trẻ nhưng thủ đoạn tuyệt đối không thể kinh thường. Khi còn trẻ dựa vào chính sức lực của mình làm việc bên ngoài. Lúc học đại học thì tiện tay thành lập công ty chứng khoán Diễm Tưởng, có tầm nhìn đầu tư độc đáo và phương pháp đầu tư táo bạo. Sau một vài năm đã có chỗ đứng, lại trở thành một phần của phố Wall ở Mỹ. Nhanh chóng và chính xác chớp lấy cơ hội giữa những kẻ săn mồi ở đó. Sự quyết đoán của anh khiến danh tiếng của công ty càng ngày càng vang xa. 

Nghe đồn vị tiểu Lục tổng kia chỉ mới đảm nhiệm chức vụ tổng giám đốc mấy năm, trông khá lạnh lùng và đẹp trai, tính tình đạm bạc, luôn đeo một cặp kính gọng vàng, đôi mắt hoa đào dưới lớp kính trông rất lạnh lùng và khó tiếp cận. Sau khi nhậm chức liền thể hiện thủ đoạn khiến người khác phải sợ hãi, rất nhiều người làm việc lâu năm trong công ty đều khen anh không dứt.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Nghe đồn rằng tiểu Lục tổng đã sớm kết hôn. Nhưng bà Lục - người được nhiều người đỏ mắt hâm mộ - rất ít khi xuất hiện trước mắt mọi người, nhiều người trong công ty cũng hoài nghi chuyện Lục tổng của bọn họ đã kết hôn…

Cao ốc Lục thị tầng 32, phòng làm việc của tổng giám đốc.

Tiếng thở dồn dập, âm thanh mập mờ không ngừng phát ra, loáng thoáng có thể nghe thấy âm thanh nũng nịu cầu xin. Đang là ban ngày, nhưng rèm cửa đều bị kéo xuống, căn phòng mờ tối. Văn kiện tán loạn trên bàn làm việc, vải ren đen không rõ, thắt lưng, quần tây vứt loạn xung quanh ...

Trên bàn làm việc làm bằng đá cẩm thạch màu đen rộng lớn là một cơ thể trắng nõn trần trụi bị một cơ thể màu lúa mạch đè lên giao hợp dâm mỹ. Bà Lục trong tin đồn đang bị Lục tổng trong tin đồn đè lên bàn làm việc hung hăng “thu thập.”

Cả người Trình Niệm Niệm mồ hôi nhễ nhại, toàn thân chỉ còn chừa lại đôi giày cao gót đen trên chân siết chặt vòng eo của tiểu Lục tổng, giao động kịch liệt. Đôi môi sưng đỏ không ngừng phun ra từng tiếng rên rỉ mê người.

“Lục Diễm... Không cần… Ưm.”

Mái tóc đen ướt đẫm mồ hôi rũ xuống, đường nét góc cạnh, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm thân thể mê người bên dưới. Áo sơ mi trên người chỉ còn lại hai cúc cuối cùng lộ ra cơ ngực săn chắc. Cơ bắp rõ rệt quyến rũ, mê người.

Lục Diễm cố gắng duy trì lực đạo trên hông. Tiếng thở gấp trầm khàn khiến người nghe đỏ mặt tim đập nhanh, giọng nói trầm thấp thuần thục mang theo tình dục.

“Cắn chặt như vậy, sao lại không cần?”

Nói xong, thắt lưng cố sức đẩy về phía trước làm cho tính khí càng đâm sâu hơn vào bên trong.

-----

Hai tiếng trước.

Trình Niệm Niệm từ tầng hầm lên tầng 32 bằng thang máy riêng của tổng tài thì thấy cả tầng đều im ắng. Cửa phòng tổng giám đốc đóng chặt, cô đứng trước cửa hít một hơi thật sâu, dừng một chút, đẩy cửa bước vào, bước trên thảm trải sàn mềm mại thì phát hiện rèm cửa sổ đều bị kéo xuống. Bước vào trong phòng, nhìn người mà cô đã quen thuộc vạn phần đang ngồi trước bàn làm việc, ánh mắt anh sáng quắc nhìn cô như thể đã chờ đợi cô rất lâu rồi.

Thân hình mảnh khảnh quanh năm luôn được bọc trong bộ vest cắt may tỉ mỉ, cũng có thể lộ ra cơ ngực phập phồng. Năm tháng đọng lại trên người anh chỉ càng khiến anh tăng thêm mị lực. Mùi vị hormone nam tính ngày càng tỏa ra mạnh mẽ. Mấy năm gần đây có thể nói là Lục Diễm càng ngày càng mê người.

Nhưng ở trong mắt Trình Niệm Niệm, anh chính là một vại dấm chua!

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Ánh mắt u ám nhìn cô chằm chằm, môi mỏng khẽ mở, giọng nói từ tính.

“Qua đây.”

Cắn chặt môi dưới, nghĩ hôm nay đến là để "dỗ dành" anh, phòng làm việc yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng tim cô đang đập thình thịch, Trình Niệm Niệm chậm rãi cởi áo khoác dài bên ngoài ra, bên trong chỉ mặc mỗi bộ quần lót màu đen.

Trong nháy mắt, ánh mắt Lục Diễm tối sầm lại.

Trên cơ thể bị anh thương yêu cả ngày cả đêm, tấm vải mỏng như cánh ve sầu ôm lấy cặp vú đầy đặn ngày càng trưởng thành của cô. Hoa văn ren đen lấp ló che đi hai đầu vú ửng đỏ, đè ép hai bầu ngực lại tạo thành rãnh sâu hun hút ở giữa. Hai mảnh vải chỉ được nối với nhau bằng một dây cột quanh cổ.

Chiếc quần chữ T màu đen khó khăn lắm mới có thể che được khe suối ngọc. Bên hông còn thắt thành một chiếc nơ rất thú vị, giống như món quà chờ đợi người nào đó đến bóc ra.

Đôi chân thon dài trắng nõn, dưới chân mang đôi giày cao gót đen tám phân. Ngay cả bước đi cũng không thể che giấu được cảnh xuân ẩm ướt bên dưới. Bước từng bước một đi đến, giống như bước đi trên đỉnh trái tim Lục Diễm.

Ánh sáng mờ ảo chiếu xuống người Lục Diễm. Một nửa khuôn mặt anh bị khuất vào trong bóng tối, nhưng ánh mắt xâm lược lại vững vàng nhìn chằm chằm người đang chậm rãi đi đến trước mặt. Lồng ngực phập phồng tiết lộ tâm tình của anh lúc này. Cổ họng như bị thứ gì đó bóp chặt, gân xanh nổi lên trên bàn tay nới lỏng cà vạt. Túm người đang đi đến trước mặt mình lại, kẹp cô vào giữa hai chân anh.

Trình Niệm Niệm thuận thế ngồi xuống bàn làm việc trước mặt Lục Diễm. Mặt bàn làm việc lạnh lẽo trực tiếp chạm vào hoa huyệt giữa quần lót chữ T, suýt nữa mềm nhũn ngã người.

Lòng bàn tay ấm áp của anh nắm lấy thắt lưng cô. Anh cúi đầu khom lưng xuống, mặt đối diện giữa hai chân cô, hơi nóng thở ra phả vào bắp đùi, khiến giữa hai chân nóng bừng lên.

Lòng bàn tay mang theo hơi nóng vuốt ve từ mu bàn chân đang căng cứng đi lên, một đường mang theo lửa nóng đốt cháy da thịt cô. Đi đến mảnh vải nhỏ che đậy phía trên của quần lót chữ T, ngón tay nhẹ nhàng điểm nhẹ lên, khàn giọng ra lệnh.

“Mở ra.”

Đùi ngọc chậm rãi mở ra. Mang theo hơi thở nóng rực, lộ ra một mảnh mềm mại. Hai màu hồng trắng giao nhau. Cánh hoa được dưỡng ẩm hàng ngày trở nên đỏ tươi. Giữa hoa thần là bốn viên ngọc trai. Một mảnh trong suốt diễm sắc. Chỉ một lúc sau mật hoa tiết ra tưới ướt mặt đá cẩm thạch đen.

Lục Diễm nở nụ cười. Quần chữ T này, trước đây cô vẫn không chịu mặc cho anh xem.

“Sao hôm nay Niệm Niệm ngoan như vậy?”

Tay anh trêu đùa một cái lên âm hạch, trơn mịn, sau đó nhanh chóng đè lên âm hạch run rẩy. Tay vừa ấn xuống một cái, cơ thể liền khẽ rung, chân càng kẹp chặt hơn.

“Ưm…”

“Lúc nào đã ướt thành như vậy, hửm?”

Trình Niệm Niệm thở càng thêm gấp gáp. Kiều mị hừ thành tiếng. Cơ thể mấy năm nay bị anh điều giáo trở nên cực kỳ mẫn cảm. Chỉ cần bị anh nhìn một cái, hoa huyệt liền không ngừng tiết ra dâm dịch.

Trình Niệm Niệm nhìn Lục Diễm vẫn còn mặc tây trang mang giày da nghiêm chỉnh, cố nén khoái cảm bị anh đùa giỡn hạ thân, cô không cam lòng kéo áo sơ mi từ trong quần tây ra, muốn giải phóng khối căng phồng bên trong chiếc quần âu, Trình Niệm Niệm cởi thắt lưng, chậm rãi kéo khóa quần xuống, thắt lưng và quần cùng rơi xuống đất.

Một mảnh thịt mềm mại trong lỗ huyệt dần lỗ ra, anh ngẩng đầu nhìn thấy dục vọng thầm kín quen thuộc ẩn hiện trong mắt cô.

“Tiếp tục.”

Cởi chiếc quần lót hơi ẩm ướt xuống, côn thịt thô to cứng rắn được giải phóng. Ngón tay mảnh khảnh mát lạnh vuốt ve khe rãnh nhỏ trên phần đỉnh sưng tấy.

Lục Dực sắp nổ tung khi bị cô chạm vào. Không kịp đợi được hành động tiếp theo của cô, anh cong ngón tay đâm sâu vào huyệt thịt tràn ngập dâm dịch, hung hăng khảy nếp thịt trên vách tường, phốc xuy, đem dâm thủy chảy ra.

“Thật biết chơi đùa, hửm?”

Trình Niệm Niệm run rẩy sắp trượt xuống bàn, lại bị anh đè chân lại, ngón tay của anh tùy ý cắm vào. Quần lót chữ T chưa được cởi ra, viên ngọc trai trên chiếc quần lót đã bị ngón tay đâm vào môi âm hộ, khiến cho âm hạch cứng rắn của cô bị nghiền ép.

“Ưm.... Là do anh dạy… a.”

Vách thịt vốn đã sớm hưng phấn co rút lại muốn cao trào, viên trân châu dính đầy dâm dịch trơn trượt cọ xát từ từ xâm nhập vào lỗ tiểu phía trước hoa huyệt.

“A…”

Bị kích thích bỗng chốc phun ra một dòng dâm dịch ngọt ngào trong suốt. Dương vật đang dựng đứng trước miệng nhỏ đột nhiên run rẩy một cái, sưng trướng lên.

Lục Diễm rút ngón tay dính đầy dâm dịch ra, nhìn chằm chằm vào đôi mắt mơ màng ngấn nước của cô. Vươn đầu lưỡi liếm sạch dâm dịch trên đầu ngón tay. Hôn lên môi anh đào đang hé mở. Nắm lấy bầu ngực mềm mại đầy đặn trước ngực, dỗ dành Trình Niệm Niệm đang còn đắm chìm trong cao trào.

“Anh còn dạy em cái gì nữa?”

Trình Niệm Niệm xốc lại tinh thần. Một tay cô cởi quần lót ướt đẫm ra, một tay đưa ra kéo cà vạt của anh, dùng sức kéo anh lại gần hơn, cho đến khi hơi thở của hai người gần trong gang tấc. Cô hôn lên khóe miệng anh rồi lại hôn môi anh, lưỡi tiến vào miệng anh, lập tức bị anh bắt lấy, quấn quýt, mút chặt. Bàn tay đang cố gắng cởi cà vạt ra, bị nụ hôn nóng bỏng làm mất đi sức lực.

Trình Niệm Niệm được buông ra thì cả người đã cực kỳ mềm nhũn. Cô trượt xuống bàn, dùng đôi tay mảnh khảnh cầm lấy dương vật nóng hổi cứng rắn. Mặt trên còn dính một chút chất nhờn không biết là do ai phun ra. Thắt lưng nhướng lên cao rồi tự mình đưa tiểu huyệt của mình về phía nó.

Dương vật cương cứng trong tay cô run run, hai mắt anh đỏ bừng nhìn cô gái nhỏ đang chìm trong sắc dục.

“Tự mình ăn đi.”

Miệng hoa huyệt đã rất trơn ướt, quy đầu to lớn cắm vào miệng hoa huyệt. Trình Niệm Niệm vịn vào vai Lục Diễm, để cho côn thịtthuận theo mật dịch tiến vào trong hoa huyệt. Cô thở ra một hơi, từ từ ngồi xuống.

“Ưm…”

Tuy nhiên côn thịt giống như càng ngày càng thô to lên, một lát sau giống như bị mắc kẹt lại. Cảm thấy không thể chống đỡ được, cô nức nở cầu anh.

“Quá lớn rồi... Ăn không được…”

Nhiều năm như vậy rồi, mỗi lần ở tư thế này, Trình Niệm Niệm đều cực kỳ sợ hãi, cơ thể giống như sắp bị dương vật thô to của anh đâm thủng. Nhưng Lục Diễm thích nhất là lúc cô yêu kiều khóc nức nở, dụ dỗ cô nắm lấy tính khí của anh, từng chút từng chút động đậy đẩy côn thịt vào bên trong. Hình ảnh này cực kỳ hạ lưu lại sắc tình. Lục Diễm nhìn dương vật không nhịn được càng ngày càng cứng càng trướng lớn.

“Ăn thêm một chút nữa. Ngoan. Niệm Niệm rất lợi hại.”

Anh vừa dụ dỗ vừa hôn cô. Đè eo của cô chậm rãi ngồi xuống. Tiểu huyệt vừa mới đạt cao trào nên nóng ẩm dị thường. Dương vật cố gắng tách dũng đạo đang khép chặt ra, khiến da đầu Lục Diễm đầu tê dại.

Từng hạt mồ hôi lớn rơi xuống quai hàm căng cứng. Cơn đau đớn tự ngược này khiến Lục Diễm buồn bực thở gấp. Kìm nén cảm giác tê dại ở đốt sống cùng cụt, dùng sức ấn mạnh mông cô xuống, nghiền phẳng chín khúc hoa tâm, để cho toàn bộ cây côn thịt cắm sâu vào bên trong.

“Ưm…”

Cảm giác hạ thể được lấp đầy thay thế sự khó chịu vừa mới tiến vào. Lấp đầy ngứa ngáy trong lòng, lấp đầy từng tầng từng lớp từng đợt ngứa ngáy. Trình Niệm Niệm không nhịn được vặn eo vẽ nên một vòng quanh quy đầu. Miệng nhỏ trên đỉnh côn thịt cứng ngắc mở ra giống như đang cắn xé, không ngừng nuốt lấy côn thịt.

Lục Diễm nhìn cô gái yêu kiều quyến rũ ngồi trên côn thịt của mình. Anh rên rỉ. Côn thịt bị hút, được tiểu huyệt phục vụ một cách sảng khoái không khỏi khiến anh rên rỉ thành tiếng. Đưa tay lên vỗ vào cái mông tuyết trắng đang đong đưa của cô một cái, bàn tay nhào nặn cánh mông, côn thịt bóng loáng nước nặng nề ra vào hang động ngọt ngào của cô.

“Nhẹ chút…”

Ý thức mơ mơ màng màng. Cả người mềm nhũn. Hạ thể không nhịn được vừa ngứa ngáy vừa tê dại. Cơ thể mất hết sức lực mà rơi  xuống khiến cho côn thịt càng cắm sâu hơn vào bên trong hoa huyệt.

Bị chỗ sâu nhất bên trong hoa huyệt phun chất dịch nóng ấm lên, quấn lấy anh cắn mút. Anh liếm lên vành tai của cô:

“Mặc như vậy còn muốn anh nhẹ chút?”

Siết chặt eo cô, phối hợp với chuyển động eo bụng, từng chút từng chút mang theo tàn nhẫn cắm vào bên trong tiểu huyệt. Cúi đầu liền có thể nhìn thấy nơi giao hợp tràn ra dâm dịch. Bên tai là tiếng khóc nức nở cầu xin, Lục Diễm hận không thể cắm xuyên huyệt đạo mềm ướt của cô.

Trình Niệm Niệm ngửa đầu, ngón tay cuộn lại bóp chặt vai anh. Từng cơn tê dại mang theo sảng khoái truyền đến. Hạ thể giống như muốn cọ xát tạo ra lửa nhưng lại không ngừng róc rách chảy nước. Lửa tình giữa hai người không thể dập tắt.

“Anh... A... A…”

Khoái cảm tuôn ra không kịp ngăn cản. Cô chìm đắm trong dư vị khoái cảm kéo dài. Lục Diễm híp mắt. Côn thịt chôn sâu, cuốn thịt bị co rút với tần suất càng dày đặc hơn. Từng thớ thịt mềm mại trong tiểu huyệt rung động. Mỗi một nếp thịt đều muốn cắn chết, mút chặt. Gầm nhẹ cuối cùng phun ra một luồng tinh dịch nóng bỏng.

Thở hổn hển. Lục Diễm vẫn còn ở bên trong cơ thể Trình Niệm Niệm. Vuốt mái tóc dài ướt đẫm mồ hôi của cô, hôn lên khóe môi cô.

“Còn dám len len chạy đến đoàn múa gặp Steven kia nữa không?”

“Không... Không đi.”

Trình Niệm Niệm hướng về phía anh nhận sai, cúi người liếm khóe môi anh.

Trong lòng âm thầm nghĩ, cô chỉ vô tình gặp lại người từng theo đuổi cô, không may mắn đúng lúc bị Lục Diễm nhìn thấy, cho nên hôm nay cô đã phải hy sinh rất nhiều để xoa dịu cái bình dấm này...

Suy nghĩ đang bay bổng thì bị cảm giác đầy trướng trong cơ thể kéo về, cô vừa muốn xoay người bỏ chạy thì bị kìm lại.

“Lục Diễm…”

Muốn nhận được chút đồng tình nhưng lại trực tiếp bị ôm thẳng vào phòng nghỉ ngơi.

Lục Diễm vẫn ôm chặt cái mông cô, hôn lên đôi môi đỏ mọng.

"Ngoan."

Đè cô dựa vào tường để hai chân cô chạm đất, khẽ rút côn thịt cứng rắn ra. Nhìn cô trần truồng nhưng đi giày cao gót, cô chính là yêu tinh của cả đời anh.

Lòng bàn tay ôm lấy bầu vú mềm mại, xoa xoa núm vú hồng phấn cương cứng, vuốt ve nắn bóp, nghe cô khẽ rên rỉ. Dục vọng cuộn trào mãnh liệt, anh lại dùng sức cắm vào. Bởi vì đi giày cao gót cho nên âm đạo càng thêm chật hẹp. Tiểu huyệt sau cơn co rút càng thêm mềm mại ẩm ướt. Lục Diễm thì thầm, “Để anh yêu em…”

 

lust@veland
Chương trước
Bình Luận (0 Bình Luận)