TÌM NHANH
PHU NHÂN CỦA TA LÀ GIAN TƯỚNG
Tác giả: Tứ Tàng
View: 775
Chương trước Chương tiếp theo
Chương 16
Upload by Roja
Upload by Roja
Upload by Roja
Upload by Roja
Upload by Roja
Upload by Roja
Upload by Roja
Upload by Roja
Upload by Roja
Upload by Roja
Upload by Roja
Upload by Roja
Upload by Roja
Upload by Roja

Chương 16

Mọi người đưa ra cho nàng rất nhiều gợi ý.

Ta Yêu Streamer: Chủ thớt mau chạy đi, đợi lát nữa anh ta tỉnh lại sẽ chạy không thoát đâu, mặc kệ có chỗ dựa hay không đi!

Đại Ngọc Nhi: Đúng đó đúng đó! Nam chính hắc hóa đáng sợ quá! Chủ thớt ơi chúng ta mau chạy đi!

Thích Trạch Đấu: Sao mà chạy thoát được chứ? Nam chính mà tỉnh lại chẳng phải sẽ càng hận chủ thớt hơn hay sao? Mã nữ chính cũng ác quá… hoàn toàn không còn đường nào mà quay đầu nữa rồi.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Người Thích Làm Gian Thần: Ha ha ha, streamer đầu tiên trong lịch sử vừa lên đã xử đẹp nam chính, giỏi thật sự luôn ấy!

Nhan Ngọc nhũn chân ngồi bên giường nhìn Giang Bỉnh Thần đang không ngừng chảy máu. Nàng vẫn chưa lấy lại được tinh thần, đột nhiên bên ngoài cửa sổ quay ra con hẻm phía sau có người trèo lên: Thiếu gia!”

Nàng giật mình suýt chút nữa hét lên thì thấy Nhẫn Đông đang trèo vào: “Thiếu gia đừng sợ, là ta, ta đến cứu thiếu gia đây!”

Nhẫn Đông dùng cả chân cả tay nhảy vào phòng rồi vội tới xem cũng phải giật mình: “Thiếu gia giết mệnh quan triều đình rồi ư?”

Nhan Ngọc vội bịt chặt miệng Nhẫn Đông lại rồi nói nhỏ: “Ngươi nhỏ tiếng thôi! Sợ người khác không biết hay gì?”

Nhẫn Đông vội vàng ngậm miệng nhưng lại lo lắng: “Chuyện này phải giải quyết sao đây? Hắn là Thượng thư Bộ Lại đấy! Bên dưới còn có rất nhiều người của hắn nữa! Thiếu gia giết hắn… xong rồi xong rồi, chúng ta xong thật rồi!”

“Ngươi im miệng!” Đầu óc của Nhan Ngọc sắp nổ tung đến nơi rồi.

Nhẫn Đông kéo tay Nhan Ngọc: “Chúng ta mau chạy thôi thiếu gia! Nhân lúc chưa bị phát hiện hãy chạy càng xa càng tốt!”

Nhan Ngọc không nhúc nhích mà chỉ cười khổ với nàng ấy: “Hắn biết ta, nếu ta chạy, nhà họ Nhan sẽ xong đời.” Chắc chắn Giang Bỉnh Thần sẽ không tha cho nhà họ Nhan, không tha cho Nhan Hạc Niên. Nhan Ngọc rút tay về: “Ta không thể làm liên lụy nhà họ Nhan thêm nữa.”

“Vậy… vậy thì phải làm sao?” Nhẫn Đông cuống cuồng như sắp khóc đến nơi, cuống quít tóm lấy tay của Nhan Ngọc: “Nhà họ Nhan đối xử với thiếu gia không tốt như thế, bao nhiêu năm nay chẳng đoái hoài gì đến thiếu gia, tại sao thiếu gia còn quan tâm đến bọn họ?”

“Nhà họ Nhan đối xử với ta đã tận tình tận nghĩa lắm rồi!” Nhan lão thái gia có thể đưa nàng đến thiền viện Minh Nguyệt chứng tỏ là ông cụ thật sự muốn bảo vệ nàng. Nàng hiểu rõ, nơi tiên đế dưỡng lão chắc chắn phải là nơi an toàn nhất.

Nhan Ngọc chậm rãi chỉnh trang lại quần áo, lau mồ hôi trên trán, thở hắt một hơi để lấy lại sự bình tĩnh: “Ngươi đi xuống tìm một chiếc xe ngựa dừng ở trong hẻm bên dưới cửa sổ này, đừng để bị người khác phát hiện, ngươi tự đánh xe.”

Nhẫn Đông không hiểu nên đỏ mắt nhìn nàng. Nhan Ngọc ngẩng đầu cười với nàng ấy: “Đừng hỏi, cũng đừng sợ, ta sẽ giải quyết, mau đi đi!”

Lúc này Nhẫn Đông mới trèo xuống với tâm trạng cực kỳ không yên tâm.

Đợi nàng ấy xuống rồi, Nhan Ngọc ở trong phòng tìm giấy và bút. Nàng nhấc bút lên bắt đầu nghĩ.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Mọi người trong bình luận hỏi nàng muốn làm gì.

Nàng chỉ cúi đầu, dựa vào trí nhớ từ kiếp trước của mình viết một câu: Ta phụng mật chỉ âm thầm đi điều tra án, các ngươi đợi ở đây không được rời đi, chớ tiết lộ hành tung.

Nàng đặt bút xuống rồi nhìn lại, trong phần bình luận vẫn đang thắc mắc:

Người Thích Làm Gian Thần: Chủ thớt đang… mô phỏng chữ viết của Giang đại nhân ư?

Bóng Đèn Lớn: Wow, chủ thớt muốn làm giả bút tích của Giang Bỉnh Thần để lừa đám thuộc hạ kia hả? Thế này mà không nhận ra được hay sao?

Đại Ngọc Nhi: Ngọc của tui thông minh quá!

Thích Trạch Đấu: Có thể lừa được không? Thuộc hạ của anh ta không nghi ngờ anh ta biến mất khỏi phòng bằng cách nào hay sao?

“Bọn họ chỉ là tùy tùng, cho dù nghi ngờ cũng không có quyền, không có gan mà đi hỏi chuyện của Thượng thư đại nhân. Huống hồ ta còn viết là mật chỉ.” Nhan Ngọc giải thích trong phiền muộn. Kiếp trước nàng từng bắt chước chữ viết của Giang Bỉnh Thần để viết thư, nếu là chữ viết thì chắc có thể lừa được. Nàng đặt giấy xuống rồi đến bên giường sờ khắp người Giang Bỉnh Thần một lượt, sờ thấy một con dấu hắn đem theo bên người. Hắn mặc thường phục ra ngoài đi tuần không thể không đem theo quan ấn.

Nàng hà hơi lên quan ấn rồi đóng dấu lên bức thư, như vậy chắc chắn tạm thời có thể lừa được.

Nàng dứt khoát bỏ quan ấn vào túi mình rồi quay người đi đến bên giường, lúng túng cầm máu trên trán cho Giang Bỉnh Thần, xé một miếng vải băng lại, rồi lại lấy chiếc ghế hỏng bên cạnh giường, chăn ga trên giường cuộn hết lại.

Đúng lúc này, Nhẫn Đông lại từ bên ngoài cửa sổ trèo vào nói nhỏ: “Thiếu gia, xe ngựa đang ở bên dưới rồi.”

Nhan Ngọc ngó đầu ra nhìn, hẻm nhỏ này là ngõ cụt nên không có người qua lại, xe ngựa đang dừng ở phía dưới cửa sổ: “Ngươi cõng Giang Bỉnh Thần xuống.”

Nhẫn Đông không nhịn được sợ hãi: “Thiếu gia muốn đem theo cái xác này cùng chạy trốn à?”

“Đừng nhiều lời nữa, để hắn lại đây ta sẽ không chạy thoát được đâu.” Nhan Ngọc ném ghế, chăn đệm đã thu dọn xong xuống bên dưới, đỡ Giang Bỉnh Thần để Nhẫn Đông cõng hắn xuống nhét vào xe ngựa.

Nàng đặt bức thư lên bàn, để căn phòng trở lại trạng thái ban đầu rồi trèo xuống, nhanh nhẹn nhét hết những thứ nhiễm máu vào trong xe ngựa, dặn Nhẫn Đông nhanh chóng rời khỏi đây, ra khỏi thành.

Mọi người trong bình luận kinh ngạc không thôi:

Bóng Đèn Lớn: Chủ thớt nhanh nhẹn quá! Chủ thớt đang muốn làm gì vậy, chạy trốn à?

Lão Vương Cách Vách Cũng Là Vua: Mình có một dự cảm không lành, e là chủ thớt muốn…

Nick Phụ Số 1: Chủ thớt, chế còn phải đi thi Hương nữa đấy, chế ra khỏi thành làm gì, đừng để lỡ kỳ thi.

Nhan Ngọc không để ý đến họ, sau khi ra khỏi thành, Nhan Ngọc bảo Nhẫn Đông cho xe ngựa dừng ở trên một ngọn núi hoang, bảo nàng ấy ném những thứ dơ bẩn kia xuống.

Người Qua Đường vội hỏi: Chủ thớt, cô định làm gì vậy?

Nhan Ngọc đỡ Giang Bỉnh Thần lên: “Hủy thi diệt tích, có mảnh giấy đó trong tay thuộc hạ của Giang Bỉnh Thần, nhất thời bọn họ sẽ không đi tìm hắn. Đợi đến khi nghi ngờ bắt đầu đi tìm hắn, nói không chừng xương cốt của hắn đã bị sói hoang gặm hết từ lâu rồi, đến lúc đó ai có thể chứng minh là ta hại chết hắn chứ?”

Phần bình luận nổ tung.

Biến Thái Yêu Bệnh Kiều Nhất: ??? Rốt cuộc nam chính là bệnh kiều hay chủ thớt là bệnh kiều vậy? Làm đến như này quá ác, quá đáng sợ rồi đó!

Anti Người Qua Đường: Tam quan của chủ thớt vặn vẹo quá… tôi thật sự muốn bóp chết cô ấy.

Đại Ngọc Nhi: Chủ thớt chỉ đang tự bảo vệ bản thân thôi! Sao các người lại thiên vị thế chứ?

Người Thích Làm Gian Thần: Chủ thớt làm thế này sẽ phá hoại lịch sử đấy! Sẽ khiến thời gian, không gian hỗn loạn, kéo theo một loạt các hậu quả khác!

Nick Phụ Số 1: Chủ thớt chế không được thay đổi lịch sử, nếu không sẽ bị thế đạo hủy diệt!

Người Qua Đường: Chủ thớt không được làm như thế.

Nhan Ngọc cười với quản trị viên trong màn hình: “Được thôi, ta không làm như thế này, vậy các ngươi giúp ta giải quyết chuyện này đi.” Nàng chỉnh lại quần áo của Giang Bỉnh Thần: “Người Qua Đường, chuyện đã đến nước này ta cũng không muốn truy cứu có phải ngươi thật sự giấu ta chuyện Giang Bỉnh Thần cũng sống lại hay không. Ngươi chỉ cần nói có giúp ta chuyện này hay không? Nếu ngươi không chịu giúp ta, ta cũng mặc kệ chuyện quy tắc, dù sao cũng đi đời nhà ma. Bây giờ ta giết chết Giang Bỉnh Thần, ném hắn xuống vách núi hủy xác, mặc kệ lịch sử đúng sai, mọi người cùng nhau chết!”

Trong phần bình luận:

Tổng Tài Bá Đạo: Chủ thớt quá gian trá, đây là đang cố ý ép quản trị viên giải quyết hậu quả. Lần này boss Người Qua Đường tìm streamer bị ngựa hoang đá rồi →_→

Nick Phụ Số 1: Thái độ này của chủ thớt không đúng chút nào, cô không thể dùng chuyện này để đe dọa chúng tôi được. Cô không thể gánh vác hậu quả của việc thay đổi lịch sử đâu, cô bình tĩnh lại đi!

“Một câu thôi, giúp hay không?”

Người Qua Đường: Giúp.

Nhan Ngọc không ngờ Người Qua Đường lại dứt khoát đồng ý như thế. Vốn dĩ nàng chỉ muốn thử xem người hiện đại có cách nào để cứu vãn hay không, không ngờ là có thật!

Trong màn hình, Người Qua Đường nói với nàng: Chủ thớt, không thể thay đổi lịch sử, thay đổi lịch sử sẽ khiến cho thời gian và không gian về sau hỗn loạn. Thế giới của chúng tôi sau này cũng sẽ xảy ra thay đổi không thể lường được, cho nên Giang Bỉnh Thần không thể chết, cô cũng phải tiếp tục tham gia khoa cử, dựa theo lịch sử sau này cùng anh ta cải cách chính sách.

Trong lòng Nhan Ngọc cũng đã có chút tự tin rồi: “Ngươi giúp ta vượt qua cửa ải này, ta sẽ tham gia thi Hương.”

Người Qua Đường: Không chỉ tham gia, cô còn phải thi được hạng nhất. Trong lịch sử cô thi đỗ tam nguyên, không được có sai sót.

Nhan Ngọc không nghĩ ngợi gì: “Được, chỉ cần ngươi giúp ta giải quyết Giang Bỉnh Thần, chắc chắn ta sẽ thi đỗ kỳ thi Hương.”

Tổng Tài Bá Đạo: Chủ thớt đừng nói một cách tự tin thế, cẩn thận bị vả mặt đấy →_→ Chế thi khóa được hạng nhất là do có Giang Bỉnh Thần giúp chế ôn thi trúng tủ.

Đại Ngọc Nhi: Chủ thớt là nữ chính! Lầu trên đừng xem thường chủ thớt!

Nhan Ngọc không để ý đến khán giả trong màn hình nữa mà hỏi Người Qua Đường: “Ta thi được Giải nguyên kỳ thi Hương thì ngươi sẽ giúp ta đúng không?”

Người Qua Đường: Cô thi đỗ hay không tôi đều sẽ giúp cô, nhưng chỉ khi cô thi đỗ, tôi mới có thể xin cấp trên phá lệ cho cô.

“Phá lệ ư?” Nhan Ngọc không hiểu.

Người Qua Đường: Cô mở bảng công cụ ra.

Nhan Ngọc mở bảng công cụ, nghe Người Qua Đường nói: Thuốc bổ là để bổ máu và bổ sung dinh dưỡng, cô mua nhiều một chút, trộn với thuốc mê, mỗi ngày cho Giang Bỉnh Thần uống một lọ.

“Ý gì vậy?” Nhan Ngọc không hiểu: “Muốn ta cho hắn hôn mê cả đời rồi nuôi hắn hả?”

Người Qua Đường: Không phải, là tạm thời để hắn hôn mê trong thời gian cô tham gia thi Hương thôi. Cô nhìn xem có phải trong cột cuối cùng của bảng công cụ có một chai thuốc màu đen không.

Nhan Ngọc nhìn cột cuối cùng trong bảng công cụ có một chai thuốc không phát sáng, không đề giá tiền, không thể mua.

Người Qua Đường: Đợi cô thi Hương xong, ngày cô thi đỗ Giải nguyên, ta sẽ xin cấp trên phá lệ cho cô một chai thuốc đó. Cô cho Giang Bỉnh Thần uống xong sẽ giải quyết được mọi rắc rối.

Nhan Ngọc kinh ngạc: “Thế gian có loại thuốc này cơ à?”

Nick Phụ Số 1: … Người Qua Đường, anh muốn cho cô ấy loại thuốc này thật à? Anh phải tự chịu hậu quả khi cho thuốc đấy, hãy thận trọng.

Quần Chúng Ăn Dưa: Thuốc gì mà nghiêm trọng thế?

Người Qua Đường: Tôi sẽ có chừng mực. Chủ thớt hãy thi cho tốt. Nếu không thi được hạng nhất, tôi thật sự không có cách nào giúp cô xin phá lệ được đâu, là sống hay chết phải dựa vào bản thân cô rồi.

Nhan Ngọc nhìn chằm chằm vào chai thuốc đó rồi nghĩ. Lúc này đây nàng cũng không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể đi bước nào tính bước đó thôi. Nàng đưa Giang Bỉnh Thần trở lại trong xe rồi vẫy tay gọi Nhẫn Đông: “Quay về thành, đến quán trọ gần điểm thi Hương nhất.”

Nhẫn Đông kinh ngạc không thôi nhưng cũng không dám nói nhiều, chỉ biết đánh xe quay về trong thành.

Đến quán trọ nhưng lại hết phòng, Nhan Ngọc bèn tìm đến một cửa hàng bán tơ lụa gần đó, ra giá cao với bà chủ để thuê tiểu viện phía sau cửa hàng.

Nhan Ngọc bọc chặt Giang Bỉnh Thần trong áo khác để Nhẫn Đông cõng vào trong phòng, nói là thư đồng của mình bị bệnh, không tiện đi lại.

Bà chủ cũng không hỏi nhiều, nhận tiền xong lập tức rời đi.

Ở trong phòng, Nhan Ngọc lấy thuốc bổ và thuốc mê đã mua sẵn đưa cho Nhẫn Đông. Kỳ thi Hương phải thi ba vòng, mỗi vòng mất ba ngày. Nàng tính ít cũng phải mất mười ngày mới có thể trở lại, bèn mua lấy mười lọ. Nàng chỉ cho Nhẫn Đông xem: “Chai nhỏ màu đỏ này, mỗi ngày ngươi cho hắn uống một chai, còn bột phấn này ngươi tự cân nhắc hòa với nước cho hắn uống, đợi ta thi xong rồi nói sau.”

Vừa nghe Nhan Ngọc nói sẽ để một mình mình ở lại chăm sóc tên nửa sống nửa chết này, Nhẫn Đông sợ phát khóc, vội vàng giữ chặt Nhan Ngọc: “Thiếu gia, ta sợ lắm…”

“Đừng sợ, cứ coi hắn là người chết là được.”  Nhan Ngọc an ủi Nhẫn Đông: “Đợi thiếu gia ta thi được Giải nguyên thì mọi chuyện sẽ được giải quyết.”

Sắc mặt của Nhẫn Đông càng thêm trắng bệch: “Thiếu gia, ta càng sợ hơn rồi…”

Nhan Ngọc nhìn Giang Bỉnh Thần rồi thở dài: “Thiếu gia ta cũng sợ lắm chứ… Là sống hay chết đợi ta thi xong sẽ có kết quả thôi.”

Chiều hôm ấy, nàng chuẩn bị quần áo và lương khô đến trường thi. Ngày mai kỳ thi Hương sẽ bắt đầu, các thí sinh đều vào trường thi trước một ngày.

Nhan Ngọc nhìn lớp lớp thí sinh đến dự thi, ai nấy đều bị soát người rồi mới được vào trường thi. Nàng lấy miếng ngọc bội ông cụ Minh Tâm đã đưa cho nàng rồi đi tìm huyện thái gia của Cẩm Châu.

Quả nhiên, huyện thái gia vừa nhìn thấy miếng ngọc bội ấy thì thay đổi sắc mặt. Ông biết có một nhân vật lớn không thể đắc tội đến Cẩm Châu ẩn cư, chỉ là không có lệnh nên không dám đến làm phiền. Giờ nhìn thấy ngọc bội, không nói không rằng lập tức giúp Nhan Ngọc đi cửa sau.

Ông không biết rốt cuộc Nhan Ngọc có quan hệ gì với nhân vật lớn ấy, chỉ biết chắc chắn là người cực kỳ thân thiết. Ông đích thân đưa Nhan Ngọc đến trường thi, chỉ lục soát người Nhan Ngọc một cách qua loa lấy lệ rồi để nàng vào trường thi, còn dặn dò người dưới đổi một chậu than lớn hơn, đốt cho ấm hơn để vào phòng Nhan Ngọc.

Nhan Ngọc vào căn trong căn phòng chật hẹp quét mắt nhìn một lượt, điều kiện vẫn khó khăn hệt như kiếp trước. Căn phòng không lớn đặt một chiếc bàn, một chiếc ghế, hai tấm ván gỗ để làm giường cùng với chậu than, nến và một cái bô.

Nàng phải ở trong căn phòng chật hẹp này chín ngày, ăn uống vệ sinh đều ở trong này hết.

Đợi đến khi tất cả thí sinh đều vào trong phòng mình thì trời đã tối, có quan sai đến từng phòng kiểm tra xem đúng số chưa sau đó khóa cửa phòng lại.

Căn phòng nhỏ hẹp lập tức tối thui. Nhan Ngọc thắp nến, khán giả trong bình luận bắt đầu nhao nhao lên.

Quần Chúng Ăn Dưa: Trời má, điều kiện thi cử gớm quá, phòng nhỏ như thế này còn khóa cửa lại. Nếu là người mắc hội chứng sợ không gian kín tham gia thi thì chỉ có đường chết ở trong này thôi.

Người Thích Làm Gian Thần: Chủ thớt ăn uống vệ sinh đều ở trong này hả? Vậy thì sẽ… bẩn lắm.

Nhan Ngọc nằm xuống chiếc giường cứng nhắc: “Vậy nên thi cử là một cuộc đua về thể lực, các ngươi không thưởng xem có được không?”

“Ting ting” Có bốn người thưởng, Người Qua Đường thưởng 5000 vàng, Tổng Tài Bá Đạo thưởng 1000 vàng, Người Thích Làm Gian Thần thưởng 50 vàng, Đại Ngọc Nhi thưởng 1 vàng.

Đại Ngọc Nhi: Khóc ngất, hiện giờ không ai dám thưởng nữa rồi, bởi vì cấp bậc cho thưởng quá cao… Boss Người Qua Đường vừa ra tay đã thưởng đến mấy ngàn vàng, đám nghèo rớt mồng tơi như tụi tui mất mặt lắm!

Nick Phụ Số 1: Chẹp chẹp, Người Qua Đường làm quản trị viên không ổn tí nào, kéo mức thưởng lên quá cao, phá hoại tính tích cực của khán giả.

Tổng Tài Bá Đạo: Mình chỉ muốn sớm nhìn thấy Giang đại nhân thôi, xem xem tới đây rốt cuộc ai sẽ chết, quản trị viên mau ra tay đi.

Phía sau mọi người bắt đầu hùa theo.

Nhan Ngọc cũng ấm ức: “Ta cũng muốn, để ta ngủ một giấc tỉnh dậy đã đỗ Giải nguyên rồi được không? Trước đây năm năm còn được cơ mà.”

Người Qua Đường: Không được, không được nhảy qua lịch sử.

Nhan Ngọc nhìn phần bình luận. Mọi người đều điên cuồng mong được nhìn thấy Giang Bỉnh Thần khiến nàng tức giận tắt livestream đi ngủ.

Nhưng cả đêm nàng ngủ không ngon, vì ván gỗ quá cứng…

Sáng hôm sau, quan sai đến mở cửa lần lượt phát đề thi.

Nhan Ngọc vừa mở livestream liền giật mình. Số lượng khán giả đang xem đã vọt lên hơn 50000 người, nàng nhìn bình luận đều thấy mọi người đang cầu mong nhìn thấy Giang Bỉnh Thần, muốn nhìn hắn hắc hóa.

Nhan Ngọc mặc kệ bọn họ, chậm rãi ăn bữa sáng do mình đem đến. Nàng trải đề thi ra xem, thầm cảm thấy vui mừng. Mặc dù đề thi không quá giống với đề của kiếp trước nhưng đề thi do viện Hàn Lâm đưa ra không mới mẻ chút nào, vẫn là lấy từ tứ thư, ngũ kinh, sách vấn. Nàng dự đoán vòng thi cuối cùng vẫn là về bát cổ văn.

Trong lòng nàng đã nắm chắc nên dứt khoát bỏ đề thi sang một bên, không vội làm bài mà lấy ra con gà quay mà mình đã mua từ trước, xé lấy chiếc đùi gà đặt lên chậu than nướng lại cho nóng.

Chiếc đùi gà chảy mỡ phát ra âm thanh “xèo xèo”, mùi thơm bay khắp nơi. Quan sai phát đề thi và thí sinh ở cách vách đều không nhịn được mà thò đầu sang nhìn.

Nhan Ngọc tự nói một mình: “Kiếp trước không có kinh nghiệm khiến bản thân đói muốn chết, lần này ta có chuẩn bị rồi.”

Trong bình luận:

Giang Mê Muội: Mình muốn nhìn thấy Giang đại nhân! Không muốn xem thi thố hay đùi gà gì hết!

Nhan Ngọc nói nhỏ: Ngươi thưởng đi, thưởng đi rồi ta mở Thiên Nhãn cho ngươi ngắm Giang đại nhân của các ngươi.”

Một tiếng “ting” vang lên, Giang Mê Muội thưởng 30000 vàng.

Nhan Ngọc tặc lưỡi bày tỏ sự không phục: “Để được nhìn thấy Giang đại nhân thì thưởng dứt khoát thế. Ngày ngày phát sóng trực tiếp cho các ngươi xem cũng không thấy các ngươi thưởng bao giờ, đúng là không có lương tâm.” Nhan Ngọc vừa nói vừa mua một bức Thiên Nhãn rồi nhập: “Giang Bỉnh Thần.”

Hình ảnh trong màn hình thay đổi, dừng lại trong một gian phòng.


 

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)