TÌM NHANH
SỔ TAY NUÔI DƯỠNG KIỀU THÊ
View: 422
Chương trước Chương tiếp theo
Chương 208
Upload by Creed
Upload by Creed
Upload by Creed
Upload by Creed
Upload by Creed
Upload by Creed
Upload by Creed
Upload by Creed
Upload by Creed
Upload by Creed
Upload by Creed
Upload by Creed
Upload by Creed
Upload by Creed

 

Chương 208 

 

Thịnh Nghiễm Đế cùng Ký Hành Châm vừa đi vừa nói đến bên ngoài Cảnh Hoa Cung mới nói lời cáo biệt. 

 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Trước khi đi Thịnh Nghiễm Đế làm như vô ý hỏi một câu: "Ta thấy khí sắc tiểu nha đầu không tốt lắm hình như là cần phải bồi bổ thêm dạo gần đây nha đầu này thích ăn cái gì? Hay là ăn cơm không được ngon miệng."

 

Dĩ nhiên Ký Hành Châm biết là vì A Âm trải qua kiếp sinh tử khó khăn mới như thế nhưng những chuyện đã qua kia hắn không muốn nhắc lại nữa tránh cho hai vị trưởng bối trong cung lo lắng thêm.

 

Vì vậy hắn chỉ nói: "Có thể vì mang thai nên thân thể không thoải mái thôi." Ngừng một chút lại nói thêm: "Trên đường cũng sinh bệnh."

 

Nguyên do ngã bệnh nên A Âm mới không đến Hồng Đô Vương phủ tham dự hôn lễ của Ngô Nam Nghĩa, trên dưới Vương phủ đều rất quan tâm, khó tránh sau này Ngô gia sẽ nhắc tới chuyện này với Đế Hậu hai người, hôm nay nói ra ngược lại không có nhiều đáng ngại.

 

Thịnh Nghiễm Đế nhíu mày nói: "Tiểu nha đầu này thân thể luôn luôn không tốt lại ngã bệnh... Ừ hiện giờ đã về trong cung ngược lại có thể nuôi dưỡng thật tốt."

 

Mắt thấy Ký Hành Châm muốn đi vào Cảnh Hoa Cung Thịnh Nghiễm Đế "Ai" một tiếng hỏi hắn: "Con còn chưa nói gần đây đây tiểu nha đầu thích ăn gì? Hay là ăn cơm thấy không được ngon."

 

"Phụ hoàng yên tâm A Âm ăn cơm rất ngon miệng." Ký Hành Châm trấn an ông nói: "Bình thường thích nhất mấy thứ như nước trái cây mới mẻ, mỗi ngày đều chưa từng đứt đoạn có thể nuôi dưỡng hài tử rất tốt."

 

Thịnh Nghiễm Đế đem lời của hắn ghi nhớ mấy lần rồi không nói gì thêm nữa, khoát khoát tay để hắn rời đi.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 

Đường xe mệt nhọc toàn thân cũng bẩn thỉu hơn nữa còn uể oải lười biếng không muốn nhúc nhích.

 

Đầu tiên Ký Hành Châm nhanh chóng rửa mặt tắm rửa thu thập cho mình thỏa đáng sau đó mới tự mình dìu A Âm đi tắm rửa thay y phục rồi lại ôm nàng lên giường nghỉ ngơi. Dàn xếp cho A Âm xong xuôi, nhìn nàng ngủ say, Ký Hành Châm mới cho gọi Kính Sơn mang đến tin tức cùng sự vụ đã chất đống gần đây đến xem thế nào.

 

Kính Sơn cầm tới rất nhiều đồ cho Ký Hành Châm tra duyệt.

 

Trong đống đó Ký Hành Châm phát hiện ra một phong thư có niêm phong, phong thư này là của Thường Thư Bạch sai người ra roi thúc ngựa gửi đến.

 

Kính Sơn thấy Thường đại nhân viết thư cho Thái tử điện hạ nhưng nghĩ thấy thái tử điện hạ đã sắp hội hợp Thường đại nhân liền giữ đồ lại đặt vào chung với đống sự vụ chờ Ký Hành Châm hồi cung sẽ xử lý sau.

 

Thấy trong thư nhắc tới chuyện lựa chọn người lớn hay hài tử, tức thì Ký Hành Châm hồi tưởng lại cảm giác khẩn trương khiến hắn tuyệt vọng của lúc ấy, tâm tình không ngừng phập phồng lên xuống, thật lâu sau hắn mới đặt phong thư về lại trên bàn cất bước đi tới phòng ngủ đi xem A Âm.

 

Nhìn thấy A Âm đang ngủ an ổn nghe thấy tiếng hít thở đều đều của nàng cuối cùng hắn mới yên lòng, cúi người khẽ hôn bên tóc mai của nàng lúc này mới trở lại bên cạnh bàn tiếp tục xử lý sự vụ.

 

A Âm có thai là chuyện đại hỷ làm cho Du Hoàng hậu vui vẻ không thôi.

 

Từ lúc trở lại trong cung hình thức chung sống ban đầu giữa hai người tựa như đảo lộn.

 

Trước đây là A Âm ngày ngày đi thỉnh an Du Hoàng hậu thì ngược lại, bây giờ Du Hoàng hậu không cho phép nàng chạy loạn khắp nơi kêu nàng ở lại Cảnh Hoa Cung nghỉ ngơi. Mỗi ngày Du hoàng hậu đều đến Cảnh Hoa Cung thăm nàng.

 

A Âm đối với chuyện này có hơi ngượng ngùng.

 

Dù sao Du Hoàng hậu cũng là trưởng bối, nàng là vãn bối nào có chuyện để trưởng bối tới thăm vãn bối?

 

Đối với vấn đề này Du Hoàng hậu rất xem thường.

 

Theo bà thì thân thể bà tốt dĩ nhiên phải nên là bà chạy nhiều mấy chuyến. Hiện tại thân thể A Âm đang yếu dĩ nhiên phải giảm bớt hoạt động. Huống chi bây giờ A Âm còn mang thai, cái thai chưa được ổn định nếu như xảy ra chuyện vậy phải làm sao bây giờ!

 

Hơn nữa chính bà cũng cần vận động nhiều. Tản bộ từ Vĩnh An Cung đến Cảnh Hoa Cung là một khoảng xa mỗi ngày đi qua lại chút như vậy đối với thân thể cũng tốt.

 

Du Hoàng hậu kiên trì như thế.

 

Dù sao hiện tại thân thể A Âm cũng cần nghỉ ngơi không thể vận động quá nhiều cần phải đợi đủ ba tháng rồi mới nói sau, nàng thấy khuyên Du Hoàng hậu mấy lần không có tác dụng A Âm cũng không còn cách nào khác chỉ có thể tùy ý bà.

 

Trừ Du Hoàng hậu bên này còn có một việc khác làm cho A Âm vừa ngạc nhiên lại có đôi phần thấp thỏm trong lòng.

 

Đó chính là thái độ của Thịnh Nghiễm Đế.

 

Hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của nàng, chuyện này là từ khi nàng hồi cung mới xuất hiện. Thịnh Nghiễm Đế cứ thường hay sai người tặng đồ đến Cảnh Hoa Cung, còn nói rõ là cho nàng không cho phép Hành Châm đụng vào.

 

Những thứ kia phần nhiều là hoa quả linh tinh rất mới mẻ hiện A Âm mang thai đang rất thích ăn. Chỉ là ngày thường Hành Châm chuẩn bị cho nàng đống lớn nước trái cây đủ loại riêng biệt ăn không hết, còn có của bên Du Hoàng hậu đưa tới, nay lại cộng thêm phần bên Thịnh Nghiễm Đế nữa những thứ này thật sự quá nhiều.

 

A Âm thấy mỗi lần đều là Quách công công người đắc lực nhất bên Thịnh Nghiễm Đế tặng đồ tới đây liền hỏi chuyện này là sao.

 

Quách công công mỉm cười nói: "Lão nô nào biết được nhiều vậy? Lão nô chỉ là nghe theo phân phó của Bệ hạ mà làm."

 

Ông là người tin cậy nhất bên cạnh Thịnh Nghiễm Đế, cũng thường xuyên chạy qua lại hai nơi giữa Thịnh Nghiễm Đế và Cảnh Hoa Cung đã quen biết với A Âm từ lúc nhỏ coi như cũng thân quen với nàng nay thấy nàng có vẻ rối rắm ông liền tự suy đoán rồi nói: "Có thể vì Bệ hạ thấy thân thể Thái tử phi mang bệnh cho nên quan tâm Thái tử phi thôi."

 

A Âm liền hết sức hàm súc nói với Quách công công nói hiện tại ở Cảnh Hoa Cung có rất nhiều những đồ như thế này mà nàng đâu có ăn nhiều đến vậy đừng có mang sang bên này nữa tránh cho Bệ hạ bên đó giảm đồ đi, ảnh hưởng đến sự hưởng dụng của Bệ hạ.

 

Ai ngờ ngày hôm sau Quách công công vẫn còn đưa đồ tới tiếp.

 

A Âm nhỏ giọng hỏi Quách công công là vì sao.

 

Quách công công thấy xung quanh không có ai khác liền giơ tay lên nửa che miệng nói: "Bệ hạ nói rõ nhất định phải đưa tới không phải là cho Thái tử phi mà là cấp cho tiểu Hoàng tôn, Bệ hạ còn nói Thái tử phi chê những thứ này không tốt cũng không quan hệ đây là Bệ hạ tặng cho tiểu hoàng tôn, một mảnh tâm ý của Bệ hạ tôn nhi biết là được."

 

Quách công công nói đến đây vẻ mặt lộ nét khó xử.

 

A Âm thế mới biết Thịnh Nghiễm Đế đây là đang quan tâm chuyện nàng mang thai, nghĩ đến việc lão nhân gia ông không bao lâu sẽ được làm tổ phụ chắc là lần đầu tiên cho nên rất vui mừng vì vậy không từ chối nữa.

 

Bởi vì mang thai được tất cả mọi người chăm sóc cho nên hiện tại cuộc sống của A Âm thật sự rất đơn giản lại thỏa mãn. Thường ngày lúc rời giường chính là xử lý sự vụ trong cung nghe người ở các nơi hồi bẩm sau đó tra duyệt sổ sách gần đây đến khi xử lý xong xuôi thì đã gần tới buổi trưa lúc này Du Hoàng hậu sẽ tới thăm.

 

Mẫu tử hai người cùng nhau dùng ngọ thiện, A Âm đi tiễn Du Hoàng hậu rồi về lại phòng nghỉ trưa, buổi chiều sau khi rời giường thì phân phó việc cho bữa tối, sai Thanh Phong đến Chiêu Ninh Điện tìm Ký Hành Châm hỏi chàng buổi tối đại khái lúc nào thì có thể về dùng bữa.

 

Chiều hôm đó sau khi rời giường, A Âm sửa soạn xong xuôi thì đi phòng bếp nhìn một vòng sau đó đang định phân phó Thanh Phong đến Chiêu Ninh Điện ai ngờ còn chưa kịp đi kêu Thanh Phong hắn đã tự mình sang đây tìm nàng.

 

A Âm từ xa trông thấy bóng dáng của hắn cười nói: "Ngươi ngược lại tới nhanh thật, ta còn chưa sai người đến gọi, ngươi đã tới đây là thật là trùng hợp."

 

"Không phải trùng hợp mà là nô tài có chuyện muốn tìm Thái tử phi." Thanh Phong vừa nói vừa đi vài bước đến bên cạnh A Âm thấp giọng nói: "Cung nhân tên Cẩm Bình trước đây hầu hạ Rhái tử phi hiện đang ở bên ngoài nói là muốn cầu kiến Thái tử phi muốn gặp mặt một lần không biết ý người thế nào?"

 

Cẩm Bình?

 

Nói thật A Âm cũng quên mất chuyện của nàng ta. Có lẽ là bởi vì gần đây xảy ra quá nhiều chuyện cần phải xử lý nên căn bản là không còn kịp phân tâm nhớ tới một người như vậy nữa. Hoặc là ứng với câu nói "Một lần mang thai, ba năm ngốc nghếch" bởi vì có thai nên trí nhớ có vấn đề thế là ném chuyện của Cẩm Bình ra sau đầu.

 

Nhưng quên thì quên một khi đã nghĩ tới thì ngay tức thì A Âm liền nhớ lại Cẩm Bình vì chút bạc mà làm ra chuyện bán đứng ám hại nàng.

 

Ban đầu sau chuyện cung biến A Âm không có tinh lực đi đối phó nàng ta chỉ sai nàng ta đi làm chút việc dọn dẹp Hoàng cung.

 

Ai ngờ hiện tại Cẩm Bình đã không nhịn được nữa hẳn là không cam lòng với việc chỉ làm những chuyện này nên mới chủ động tới đây tìm nàng.

 

Ngực phập phồng kịch liệt hồi lâu A Âm cố gắng để bản thân bình tĩnh lại nhưng đến cuối cùng cũng không làm được.

 

Thử hỏi ai bị người mình tín nhiệm bán đứng sau lưng vẫn có thể giữ được bình tĩnh?

 

Đây là nha hoàn theo hầu hạ nàng từ nhỏ, là người đã đi theo nàng nhiều năm như vậy đó!

 

"Dẫn nàng đến Chiêu Ninh Điện." A Âm phân phó Thanh Phong: "Ngươi dẫn nàng đến Chiêu Ninh Điện tìm Thái tử điện hạ cho một chủ ý chính xác đi."

 

Thanh Phong vừa nhìn thấy sắc mặt Thái tử phi lần lượt biến đổi, đang lo lắng, nay nghe Thái tử phi nói lời này hắn đồng ý ngay nhưng trước đó là khuyên nhủ Thái tử phi nhất định phải chú ý thân thể, lại gọi Mạnh Dương đến đỡ thái tử phi vào phòng rồi vội vã đi ra khỏi viện, dẫn theo Cẩm Bình đi đến Chiêu Ninh Điện.

 

Nói thật ngược lại Ký Hành Châm vẫn nhớ chuyện người tên Cẩm Bình này làm, hơn nữa còn nhớ rất kỹ. Không chỉ riêng Cẩm Bình còn có người bên chi thứ hai của Du gia và cả Du Thiên Tuyết, nhưng vì chuyện cung biến cần phải xử lý một đám bè cánh của Trữ Vương nên mới trì hoãn chút thời gian. 

 

Vì vậy sau khi nghe Thanh Phong xin phép Ký Hành Châm đã nảy ra chủ ý.

 

"Cẩm Bình." Hắn đưa tay nhẹ lướt qua mặt bàn khóe môi nâng lên nụ cười nhạt: "Chuyện này ngươi cứ làm như vậy." Dứt lời phân phó với Thanh Phong một phen rồi nói: "Ta nhớ bên cạnh phụ hoàng có một nữ quan tên Trịnh Huệ Nhiễm ngươi gọi nàng ấy tới cho ta." 

 

"Trịnh... Huệ Nhiễm?" Nghe cái tên này xong Thanh Phong sững sờ hồi lâu không lên tiếng.

 

Ký Hành Châm liếc mắt nhìn sang.

 

Thanh Phong giật mình tỉnh táo lúng ta lúng túng nói: "Vâng! Vâng! Nô tài lập tức đi gọi nàng ấy." Dứt lời liền cuống cuồng chạy ra ngoài.

 

Cẩm Bình thấp thỏm bất an chờ bên ngoài Chiêu Ninh Điện một hồi cuối cùng nàng cũng trông thấy vị công công hết sức tuấn tú đó đi ra.

 

Vốn có suy nghĩ đến chào hỏi ai ngờ vị kia công công không biết tại sao cứ giống như thất thần căn bản không có để ý đến nàng, nàng vẫn muốn cẩn thận bước đến hỏi thăm một chút ai ngờ vị tiểu công công này lại lên tiếng phân phó với người bên cạnh bảo là muốn đến Bồng Lai Cung.

 

Bồng Lai Cung là nơi ở của Đổng tiên nhân cũng chỉ Bệ hạ có thể thường xuyên đi tới nơi đây, ngoài ra chỉ còn Hoàng hậu nương nương, Thái tử cùng Thái tử phi có thể không có trở ngại đi đến mà không bị chất vấn, còn lại Hoàng thượng sẽ rất mất hứng.

 

Nàng biết rõ tình huống của bản thân nếu như còn chọc cho Hoàng thượng mất hứng nữa vậy thì thật là xong đời rồi vì vậy tạm thời chỉ có thể yên tĩnh đứng ở quanh đây chờ tin tức của tiểu công công mà thôi.

 

Thật ra thì lần này Cẩm Bình đã chọn thời gian tốt mà tới đây.

 

Ban đầu nàng ở trong cung tiếp tục làm chút việc tạp vật chỉ vì án binh chờ thời cơ. Hiện tại đã chờ được Thái tử phi hồi cung, lại chờ được đến lúc Thái tử phi mang thai. Nàng liền muốn thừa dịp Thái tử phi ở trong tình trạng này mà đi cầu Thái tử phi ban ân điển để nàng không cần làm những chuyện vặt vãnh nữa dù gì cũng phải được một việc có thể tìm lại chút mặt mũi.

 

Nàng biết Thái tử phi là một người rất niệm tình xưa, trọng tình cảm.

 

Mặc dù ban đầu nàng làm ra chuyện đó là có hơi quá đáng nhưng dù sao nàng cũng đã hầu hạ Thái tử phi nhiều năm như vậy không có công lao cũng có khổ lao. Nếu như Thái tử phi vẫn còn nhớ rõ điểm tốt của nàng sẽ nhận phần ân tình này của nàng.

 

Hơn nữa không phải Thái tử phi đang mang thai sao?

 

Người mang thai dễ mềm lòng. Hơn nữa nói ra Thái tử phi cũng muốn tích phúc tích đức cho hài tử trong bụng sẽ càng chọn con đường hành thiện. Đó chính là ngày tốt nàng có thể trở lại.

 

Cẩm Bình chính là ôm hy vọng như thế đi đến Cảnh Hoa Cung bây giờ nàng cũng vẫn ôm hy vọng như thế chờ ở bên ngoài Chiêu Xa Cung chỉ hy vọng Thanh Phong có thể mang đến một tin tức tốt.

 

Ai ngờ chờ trái ngóng phải cũng không đợi được người, mắt thấy trời sắp sửa sập tối, thấy Kính Sơn công công đã dẫn theo rất nhiều người đi ra chắc là muốn đón Thái tử điện hạ trở về Cảnh Hoa Cung.

 

Cẩm Bình thấy hiện tại nhiều người không thể tiếp cận cần nói chuyện với Thái tử được. Nói vậy phải làm phiền lão thái giám ngày thường thường xuyên đi theo vị tiểu công công tuấn tú đó rồi nhờ lão gặp vị công công kia thì báo một tiếng nàng đang đợi tin hồi âm.

 

Mạnh Dương không ngờ tới người lúc đầu hầu hạ bên cạnh Thái tử phi nay phạm sai lầm lại nhờ tới mình giúp đỡ.

 

Ông gật đầu đồng ý sau khi gặp Thanh Phong liền nói lại chuyện này.

 

"Ừ." Thanh Phong có điểm mất hồn mất vía đáp lại một tiếng sau đó chợt bừng tỉnh hỏi lại: "Lão Dương vừa nói với ta cái gì?"

 

Thanh Phong xưa nay làm việc trầm ổn bộ dạng tựa như lúc này ngược lại khá hiếm thấy.

 

Tính tình Mạnh Dương vốn tốt thấy hắn như thế cũng không ngại lặp lại một lần nữa.

 

Thanh Phong nghe nói xong khóe môi nâng lên ý cười giễu cợt.

 

"Nàng làm chuyện như vậy suýt nữa là hại đến tính mạng Thái tử phi nay ngược lại còn có ý đi cầu tình? Nghĩ cũng thật hay!"

 

Hắn quay sang nói với Mạnh Dương: "Nàng có hỏi nữa lão Dương không cần phải để ý đến nàng chỉ cần kêu nàng tự tới tìm ta là được, ta tự có biện pháp đối phó nàng."

 

Trịnh Huệ Nhiễm bên kia hắn cũng đã gặp qua cũng đã nói chuyện với nàng.

 

Nghe nói là Thái tử phân phó Trịnh Huệ Nhiễm nửa điểm cũng không từ chối, rất đồng ý. Có điều mấy câu nàng nói trước khi cáo từ làm cho hắn có chút rối loạn tinh thần.

 

"Đoạn đường này ngươi đi theo Thái tử phi chắc hẳn rất khổ cực?" Nàng nhẹ giọng hỏi hắn lại dặn dò: "Ngươi khỏe không nếu không thì xin nghỉ ngơi một lúc chớ có làm hại thân thể."

 

Thanh Phong thầm nói mình là người tập võ chút đường xá bôn ba được tính là gì?

 

Nhưng có người quan tâm tới mình rốt cuộc trong lòng hắn cũng hết sức hưởng thụ.

 

Nghĩ đến vẻ mặt cùng thần thái lúc nàng nói chuyện Thanh Phong thầm thở dài, sau đó nghĩ đến Cẩm Bình lại không nhịn được giận dữ.

 

Cái loại phản bội chủ tử nhất định sẽ không có kết quả tốt được!

 

Làm gì có chuyện Thái tử điện hạ dễ dàng bỏ qua cho nàng ta!

 

***

 

Cẩm Bình đợi hai ngày cuối cùng cũng chờ được tin tức.

 

Người nàng chờ để nhận được câu trả lời không phải là Thanh Phong mà lại là Trịnh Huệ Nhiễm đã lâu không gặp.

 

Chuyện của Trịnh Huệ Nhiễm, Cẩm Bình có nghe biết nhưng nàng cũng biết vị Trịnh Thường Tại của trước đây hiện tại đã là đại hồng nhân bên cạnh Hoàng thượng, hiện đang là nữ quan bên cạnh Hoàng thượng cho dù là chức vị nữ quan thấp nhất thì địa vị của Trịnh Huệ Nhiễm cũng khác rất lớn so với lúc còn ở lãnh cung.

(*) Người tin cẩn, tin cậy, tâm phúc.

 

Ban đầu khi Cẩm Bình còn hầu hạ Thái tử phi học tập trong cung đã không ít lần chạm mặt vị tiểu thư Trịnh gia này, số lần hành lễ vấn an với nàng đếm không xuể hôm nay gặp nhau theo một cách tự nhiên nàng liền khom mình hành lễ.

 

Ai ngờ Trịnh Huệ Nhiễm căn bản không quan tâm chuyện nàng hành lễ chỉ nói với giọng lạnh như băng: "Bây giờ ta không phải là người cao quý cho nên mới đến xử lý chuyện của ngươi. Đi thôi, đã chuẩn bị xong rồi. Ngươi đi theo ta."

 

Nghe kêu mình đi theo trong lòng Cẩm Bình dâng lên niềm mong chờ: "Xin hỏi ta đây cần chuẩn bị những gì?"

 

Nàng chỉ sợ là tự mình nghĩ sai nên có chút thấp thỏm hỏi: "Trịnh đại nhân kêu ta chuẩn bị là chuẩn bị cái gì? Chẳng lẽ là muốn ta thu dọn hành trang?"

 

Trịnh Huệ Nhiễm vốn muốn đi ra ngoài chờ nàng đang đi ở phía trước nghe thấy lời này liền dừng chân quay đầu nhìn lại.

 

"Chính là thu dọn đồ đạc." Khóe môi Trịnh Huệ Nhiễm mang theo nụ cười giễu cợt như có như không nhìn nàng hỏi: "Nếu không ngươi cho rằng thế nào?"

 

Cẩm Bình nhiều năm qua đã sớm nhìn thấu đủ loại chê cười của Trịnh Huệ Nhiễm.

 

Nhớ năm đó Thái tử phi cũng bị vị Trịnh tiểu thư này châm chọc qua? Càng về sau thì thế nào? Một là quý vi thiên hạ, là nữ tử tôn quý thứ hai, còn một thì chỉ có thể làm công việc của hạ nhân.

 

Cho nên hôm nay nhìn thấy Trịnh Huệ Nhiễm như vậy Cẩm Bình cũng không quá mức lo lắng.

 

Ngược lại nàng càng xác định mình đã tìm được đường ra.

 

Tại sao lại muốn thu dọn hành trang? Còn không phải là cần thay đổi chỗ ở sao!

 

Ở trong cung tại sao phải đổi chỗ ở? Nhất định là chức vụ đã thay đổi nàng không cần phải tiếp tục làm công việc vặt vãnh như cũ nữa!

 

Cẩm Bình vui vẻ không thôi ngay cả lúc về dọn đồ vẫn khẽ ngâm nga.

 

Tiểu cung nữ ở cùng phòng sau khi nhìn thấy rất khinh thường nói: "Ngươi đừng hát nữa, hát giống như khóc có gì hay ho."

 

Cẩm Bình không thèm để ý.

 

Hiện tại người khác ăn hiếp nàng chỉ vì thấy nàng của hiện tại không bằng trước kia. Chờ sau này nàng từ từ tốt lên để xem những người đó còn dám nói nàng nữa không!

 

Cẩm Bình cẩn thận thu dọn đồ đạc của mình đặt trong một tay nải nhỏ cột thành bọc hành trang rồi đi ra khỏi viện.

 

"Ta xong rồi! Đi thôi!" Cẩm Bình khom người nói với Trịnh Huệ Nhiễm.

 

Trịnh Huệ Nhiễm gật đầu một cái dẫn theo nàng một đường đi thẳng về trước.

 

Lúc đầu Cẩm Bình lòng còn mang hi vọng không ngừng nhìn xung quanh muốn từ cảnh vật hai bên đường suy đoán xem mình sắp sửa đến chỗ chủ tử nào để hầu hạ.

 

Nhưng càng đi nàng càng phát hiện có gì đó không đúng.

 

Tại sao con đường này giống như là đường xuất cung?

 

Rõ ràng họ không đi sâu vào trong cung mà ngược lại từng bước đi ngược trở ra!

 

Trong bụng Cẩm Bình khẩn trương liền gọi Trịnh Huệ Nhiễm hỏi lên nghi ngờ.

 

Trịnh Huệ Nhiễm không nhịn được dừng lại bước quay đầu lại nhìn về phía nàng: "Thì vốn là muốn xuất cung chứ ngươi cho rằng thế nào?"

 

Nhìn vẻ mặt không dám tin cùng điệu bộ lắc đầu của Cẩm Bình, Trịnh Huệ Nhiễm phát sinh phiền não hừ lạnh nói: "Ta phải tự mình đưa ngươi qua đó khi đến nơi còn có lời phải nói nữa ngươi mau lên chút đừng có làm chậm trễ quá nhiều thời gian của ta."


 

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)