TÌM NHANH
TINH HÀ XÁN LẠN
View: 1.447
Chương trước
Phiên ngoại 4: Cuối cùng chẳng gặp
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi

Edit: Trúc

 

Vừa qua chính đán, đại quản sự Viên phủ ngày thường hiển hách dương dương tự đắc nôn nóng bất an chờ ở cửa hông, mồ hôi đầy đầu, ông ta xa xa trông thấy một chiếc xe ngựa quen thuộc chậm rãi đi tới, trên vách xe lấy vàng bạc châu báu lông chim cùng rất nhiều hoa văn kỳ quái hoa hòe loè loẹt, nhìn xa giống đứa bé vẽ bùa quỷ, nhìn gần hóa ra thật sự là phù văn.
Đại quản sự vui mừng ra mặt, tự mình tiến lên nghênh đón, khom lưng cúi đầu từ trên xe ngựa đỡ một lão nhân quắc thước râu tóc loang lổ, không dừng miệng lải nhải: “Cám ơn trời đất, rốt cuộc ngài đã tới, ui da, chúng ta cũng không còn cách nào...”
Lão nhân cực kỳ không kiên nhẫn: “Không phải lần trước vẫn tốt à, sao lại bị nữa, ai lại chọc hắn.”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Đại quản sự mặt ủ mày ê: “Trình ông nói lười này, trên dưới cả nhà chúng ta cũng không ai dám gánh! Lão chủ công ở trong phủ uy vọng ra sao, ngày thường nói một không hai, vị nào dám trêu ông ấy. Nhưng mà… Nhưng mà...”
Lão nhân hừ lạnh: “Hừ hừ, tên kia ấy mà, bên ngoài giả bộ vài chục năm ôn tồn lễ độ từ ngữ chau chuốt, ở nhà lại thế này đấy. Ngươi nói rõ ràng ra, nếu không ta đi đây.”
Đại quản sự đành phải đúng sự thật bẩm báo: “Thất nương tử dưới gối Trưởng công tử sắp gả, hôm qua lão chủ công không biết nổi hứng thú gì, tự mình mở nhà kho ra đòi thêm đồ cưới cho Thất nương tử. Vốn dĩ tốt lành, nhưng mà tìm kiếm một lúc, lão chủ công chợt lầm bầm lầu bầu một câu ‘tấm vải dệt này, Thiếu Thương ắt sẽ thích, ngày mai ta tự mình đưa qua’...”
Lão nhân bất đắc dĩ ngoáy ngoáy lỗ tai: “Đây là nhớ lại thói quen năm đó.”
Đại quản sự thở dài mấy cái liền: “Ai nói không phải chứ. Lúc trước công tử vẫn thích đưa đông đưa tây cho Thiếu… Thiếu… Cho Hoắc Hầu phu nhân. Lúc ấy ta còn đi theo bên người công tử làm đồng nhi đấy, nhớ rõ có vài năm liên tục, công tử phàm là mở nhà kho, thấy cái gì là nghĩ Hoắc Hầu phu nhân có thích hay không, giờ đều đã bị bệnh này, mà việc này Trình ông ngài rõ ràng nhất...”
Ông ta thoáng nhìn vẻ mặt lão nhân quắc thước không ổn, vội vàng câm miệng. Lúc trước khi ông ta đi theo Viên Thận mỗi ngày đến Trình gia, phụ trách khuyên lui chính là vị Tam công tử Trình gia thích nói tinh tượng thiên đạo vũ trụ luân hồi này, hai bên cũng coi như người quen.
Trình Thiếu Cung trở mặt nói: “Ai mướn hắn đưa tới, ai bảo hắn đứa tới hả! Lúc trước ta phí bao nhiêu sức lực vì đuổi hắn, nhưng hắn ăn vạ giống như da trâu ấy, tự tìm khổ giờ oán ai.”
Đại quản sự cười làm lành: “Ngài nói phải, ngài nói chí phải, nhưng hôm nay cùng bạn bè thân thích cùng thế hệ lão chủ công không phải qua đời thì là không ở đô thành, tiểu nhân chỉ có thể tới tìm ngài.”
Trình Thiếu Cung móc móc lỗ tai, phiền não nói: “Được được được, nhanh dẫn đường!”
Đang là tháng giêng, trời xuân se lạnh, dọc theo bên hồ nước phủ lớp tuyết mỏng một đường đi đến chỗ sâu trong dinh thự, đi vào một chỗ tường ấm cao bốn phía có trồng trúc, chỉ thấy một vị lão giả nho nhã trang nghiêm ngồi ở trên cao, một bên là bếp đun trà, đang xụ mặt răn dạy một công tử áo gấm mi thanh mục tú ngồi quỳ phía dưới.
Đại quản sự ồ một tiếng: “Đây không phải Tứ công tử à? Ôi, người hơn hai mươi tuổi mà vẫn còn tính tình trẻ con, cả ngày chọc lão chủ công nổi giận.”
Trình Thiếu Cung thấy Viên Thận đang dạy con, đơn giản tránh ở phía sau một cây trúc to, để đại quản sự khoan thông báo.
Viên Thận xoa chân mày nhíu chặt, trong giọng nói mang theo vài phần bất đắc dĩ: “Ngươi chớ có ý nghĩ kỳ lạ, thành thành thật thật đọc sách, làm ra chút học vấn mạnh hơn bất cứ thứ gì...”
Viên Tứ cứng đầu: “Khi nhi tử còn nhỏ, phụ thân dạy ta đọc sách Khoái Thông, phụ thân nói Khoái Thông tuy cuồng vọng, nhưng ông ta có câu nói rất đúng, ‘mãnh hổ mà do dự, không bằng đàn ong tập trung đốt; ngựa tốt mà gập ghềnh, không bằng ngựa chạy chậm mà bước chân vững vàng; dũng sĩ mà hồ nghi, không bằng người tầm thường mà chắc chắn’...”
Viên Thận đau đầu: “Rốt cuộc ngươi muốn nói gì.” Viên Tiểu Tứ là thị thiếp của hắn sinh ra khi trung niên, cũng không biết dạy sai chỗn ào, toàn thân trên dưới đứa nhỏ này không có nửa phần khéo đưa đẩy cùng khôn khéo của mình, ngược lại có tật ngoan cố cứng đầu của mọt sách.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

“Đọc vạn quyển sách không bằng đi ngàn dặm đường, nhi tử đọc rất nhiều sách, có thế nào cũng nên đi ra bên ngoài nhìn xem...”
“Vi phụ không phải cho ngươi đi nhìn à, đông nam tây bắc đều đi qua rồi!”
“Đó đều là nhà bạn bè thân thích của phụ thân, mỗi lần đi phụ thân còn nhân tiện để nhi tử truyền tin tặng lễ, cái này sao có thể xem như ra cửa! Nam nhi cầm kiếm đi tứ phương, thi thư niên hoa...”
“Gần đây có phải người lại xem du ký của Ban Hầu không?” Không đợi nhi tử đọc xong thơ, Viên Thận đã lạnh lùng ngắt lời.
Viên Tứ bị nói toạc ra, tỏ vẻ ngượng ngùng: “Nhi tử nghe nói khi Ban thúc phụ niên thiếu cũng là tính tình văn nhược, còn thích khóc, ông ta đều có thể đi xa Tây Vực, hiện giờ con của ông ta, con kế nghiệp cha, đều một nhà hai Hầu...”
Viên Thận thở dài một tiếng: “Ban thúc phụ của ngươi chỉ nhìn như văn nhược, thật ra từ sau khi hắn ta vỡ lòng rất ít khi sinh bệnh, đừng nhìn hắn ta nhát gan nhu nhược, thật ra hắn ta có một sở trường là nhớ đường. Năm đó khi hắn ta cùng tiên đế đi điều tra nghe ngóng lệnh đo ruộng thì lạc vào núi sâu, đường núi uốn lượn, dân bản xứ xưng quỷ đả tường, đến đồng hương dẫn đường đều bó tay không có cách nào, vậy mà hắn ta có thể mang theo tiên đế theo đường cũ đi ra.”
“Đúng là có phần bản lĩnh này, sau này hắn ta mới dám đi cái đường sa mạc không có biển báo không có người đi kia mà còn nguyên vẹn đi ra. Ngươi thì sao, ngươi là đứa mù đường, chính ngươi không biết à! Hơi thổi một trận gió lạnh, ngươi phải nằm trên giường ba ngày, thân thể chính ngươi như thế nào trong lòng không biết chắc! Xem ra vẫn là uống ít thuốc!” Viên Thận càng quát càng lớn tiếng: “Còn không cút ngay cho lão tử, còn dám dong dài lão tử đánh gãy chân của ngươi trước, xem ngươi có thể chạy đến đâu! Mau cút, mau cút!”
Viên Tứ bị quát đầu óc quay cuồng, đành phải tâm bất cam tình bất nguyện lui ra.
Trình Thiếu Cung quay đầu nói: “Đầu óc không phải rất rõ ràng à? Mắng nhi tử rất có trật tự.”
Đại quản sự cười khổ: “Ngài lại nghe tiếp đi.”
Lúc này lại một vị thiếu niên công tử áo gấm ngọc quan tiến vào, ngồi quỳ trước mặt Viên Thận.
Trình Thiếu Cung nhỏ hỏi: “Nhà ngươi con cháu nhiều, ta không phân rõ ai với ai, thế nào mà đỏm dáng vậy.”
Đại quản sự vội giải thích: “Là Ngũ công tử dưới gối Trưởng công tử, trong phủ này rất nhiều công tử, chỉ có hắn ta tướng mạo tuấn tú.”
Trình Thiếu Cung trợn trắng mắt.
Trong lòng Viên Thận đang không vui, thấy dáng vẻ co rúm này của cháu trai càng thêm không vui: “Phạt ngươi nửa tháng trong phòng chép sách, hiện giờ nghĩ rõ ràng chưa?”
Hốc mắt Viên Tiểu Ngũ đỏ lên: “Tổ phụ, tôn nhi, tôn nhi với Ngô nương tử là… Là thật lòng...”
“Thật lòng? Ngươi biết cái gì gọi là thật lòng à.” Viên Thận tức giận nói.
Viên Tiểu Ngũ còn đang thút tha thút thít.
Viên Thận đã vuốt vuốt chòm râu, mắt lộ vẻ mỉa mai: “Như vậy đi, khi tằng tổ phụ, tằng tổ mẫu của ngươi mất, bởi vì triều chính bận rộn tổ phụ chỉ thủ hiếu bảy tháng, những năm gần đây thường xuyên tự thấy hổ thẹn. Ngươi về quê đi, thay tổ phụ thủ hiếu nốt 17 tháng còn lại, cũng coi như bổ sung thiếu sót của tổ phụ. Đợi sau khi ngươi trở về, tổ phụ sẽ làm chủ cho ngươi cưới Ngô tiểu nương tử làm thê tử. Thế nào?”
Viên Tiểu Ngũ khó xử lòng như đay rối. Hắn ta tự nhận cực kỳ yêu thích nữ nhi Ngô thị, nhưng nếu bảo hắn ta rời nơi phồn hoa này trở lại quê quán cũ kỹ đi chịu khổ hơn một năm, còn hơn cả giết hắn ta nữa.
Viên Thận hừ hừ cười: “Hay là... Qua hai năm, chờ ta cáo lão, bệ hạ tất nhiên sẽ cho phép ta tiến cử một vài con cháu Viên thị. Theo tuổi tác cùng học vấn, đều tính nên đến phiên ngươi cùng Tiểu Lục nhà lão Nhị. Nhưng nếu ngươi chịu nhường cơ duyên này cho Tiểu Thất nhà Tam thúc phụ ngươi. Ngươi cũng có thể cưới nữ nhi Ngô thị.”
Viên Tiểu Ngũ há to miệng. Chuyện liên quan đến tiền đồ, cái này làm hắn ta càng thêm khó có thể lựa chọn.
Con cháu Viên thị đông đảo, hắn ta vừa không giống đại đường huynh tài danh nức tiếng, cũng không giống Tam thúc phụ hiểu thuỷ lợi có thể trị dân, càng đừng nói còn có nhạc gia là Hoắc Hầu hiển hách như vậy, mấy thê tử của các huynh thông minh tháo vát, được lòng Vua.
Hắn ta mấy lần há mồm muốn nói lại thôi, cuối cùng ngập ngừng nói: “Tôn nhi nghe người ta nói, khi tổ phụ niên thiếu cũng từng cùng có duyên không phận với nữ tử mình yêu, vì sao không thể thông cảm cho tôn nhi...” Đây là lời đồn thật lâu rồi, người kia rốt cuộc là ai hiện giờ cũng không có mấy người nói rõ được.
Viên Thận tức mà cười: “Đây là a mẫu ngươi nói với ngươi đúng không. Phụ nhân gia, lỗ tai cũng quá dài!” Trong nụ cười của hắn đầy ý trào phúng: “Không sai, là có một người như vậy.”
“Nhưng nếu ngươi không làm được vì nàng từ bỏ việc ngươi coi trọng, cũng không biết xấu hổ nói câu thật lòng à? Cách bình phong mắt đi mày lại vài cái đã tính thật lòng à?! Ngươi còn dám nhiều lời một chữ thì cút đi Mạc Bắc cho ta, con trai Viên gia chúng ta đang cần võ tướng đấy!”
Một câu cuối cùng là Viên Thận tức giận quát lên, Viên Tiểu Ngũ té ngã lộn nhào chạy đi ra ngoài.

 

Trình Thiếu Cung không nhịn được lần thứ hai quay đầu lại: “Ta xem hắn trung khí mười phần, lời nói sắc bén, nơi nào có việc?”
Đại quản sự liên tục cầu xin: “Ngài đi qua sẽ biết.”
Trình Thiếu Cung lắc lắc tay áo, bước nhanh đến, vừa đi vừa hô lớn: “Lão hữu tới chơi, Thiện Kiến không tới đón khách à?”
Viên Thận ngẩng đầu thấy hắn, cúi đầu chính là một câu: “Tôn phu nhân lại rời nhà trốn đi tu tiên à?”
“Nói hươu nói vượn! Làm gì có chuyện đó, chúng ta phu thê ân ái, tu tiên cái gì, trốn đi cái gì!” Trình Thiếu Cung suýt nữa té ngã, thổi râu trừng mắt phát giận.
Viên Thận mặt mày bất động: “Các ngươi thành hôn năm thứ hai, nàng ta chuồn êm một lần, may mắn có thai mới không đi thành; sinh xong trưởng nữ lại chạy một lần, nếu không có lệnh đường sớm phòng bị đã thành công rồi; trưởng tử các ngươi thành hôn không lâu nàng ta lại muốn lên núi tu tiên, là ngươi giả bệnh mới giữ nàng ta lại được; gần đây nhà ngươi yên lặng, con cháu tốt đẹp, ta đánh giá nàng ta lại động tâm tư đấy!”
Tuy rằng bị nói trúng, nhưng Trình Thiếu Cung quyết không thể thừa nhận, vì thế lớn tiếng: “Tuyệt đối không thể nào, lão phu thê làm bạn từ thiếu niên, ta cùng với phu nhân hiện giờ cầm sắt hòa minh, đang định liên thủ viết một sách bộ tinh tượng đấy!”
“Vậy ngươi tới làm cái gì?” Viên Thận nhíu mày nói: “Sách tinh tượng nhà ta, ngươi sờ hết rồi, ngươi còn muốn gì?”
“Tới thăm ngươi không được à?! Tháng trước ngươi bệnh nặng, ta lo lắng cho ngươi được chưa!” Trình Thiếu Cung tức muốn hộc máu.
Hiện tại hắn chỉ muốn dùng sức lay đại quản sự sau đó hỏi ông ta ‘Viên Thiện nhìn có chỗ nào không ổn hả hả? Rốt cuộc vì sao ngươi tìm ta tới hả hả?’!
Viên Thận đứng dậy vỗ vỗ ống tay áo: “Hôm nay không rảnh tiếp ngươi, hôm qua ta tìm được một mảnh lụa tinh mỹ, ngày mùa hè Thiếu Thương sợ nóng nhất, ta cầm đi cho nàng làm đồ mùa hè.”
Trình Thiếu Cung sửng sốt, lập tức cứng lại, ngượng ngùng nói: “Ngươi không sợ Hoắc Bất Nghi bày sắc mặt cho ngươi xem à?”
Viên Thận cười ha ha: “Bạn thân với nhau, lại là thông gia, làm gì mà tức giận.”
Trình Thiếu Cung cười khổ: “Những năm gần đây, ngươi vẫn mượn cớ đi Hoắc phủ, ần ĩ đến đô thành đều cho rằng ngươi cùng Hoắc Hầu giao tình không cạn đấy, ai biết chỉ là ngươi đang tác quái. Nếu không phải xem ngươi yếu ớt, Hoắc Tử Thịnh đã sớm cho ngươi ăn mấy quả đấm!”
“Cho nên hắn mới luôn muốn đi ra ngoài!” Viên Thận cười ha ha: “Đáng tiếc tiên đế làm việc sấm rền gió cuốn, không rời hắn ra, thế nào cũng không chịu thả hắn ra ngoài nhậm chức.” Nói tới đây, thần sắc hắn hạ xuống: “Khi tiên đế qua đời, Hoắc Bất Nghi đã muốn về hưu, ai ngờ bệ hạ nhớ kỹ lời tiên đế nói trước khi lâm chung, sống chết đòi giữ hắn làm đại thần phụ chính.”
Trình Thiếu Cung không biết nên trả lời thế nào.
“Thôi, ta phải ra cửa đây, chúng ta nói chuyện sau.” Nói Viên Thận muốn đi.
Trình Thiếu Cung giữ chặt hắn lại: “Ngươi làm chủ nhà thế nào thế, sắc trời sắp muộn rồi, cũng không khoản đãi khách nhân!”
Viên Thận nghĩ nghĩ: “Không bằng chúng ta cùng đi nhà muội muội ngươi cọ một bữa cơm!”
“Ngươi nói chuyện cười gì đấy! Có ngươi ở đó, đừng nói cơm ăn, không cho một trận chửi đã không tồi!”
Viên Thận bị Thiếu Cung quấy lấy không có cách nào, đành phải kêu quản sự bày bàn ăn, hai người nói đông nói tây ăn một bữa tối.
Sau khi ăn xong, Viên Thận kiên định muốn đi tìm Thiếu Thương, Thiếu Cung khuyên hắn sắc trời đã tối, huống chi trời giá rét, trí nhớ Viên Thận lại rất tốt, ghét bỏ nói: “Ngươi già nên hồ đồ rồi, hôm nay là nguyên tiêu, đô thành không cấm đi lại ban đêm, ta cố ý bảo người trong nhà hôm nay tự đi xem đèn, đừng phiền ta.”
Thiếu Cung bất đắc dĩ, đành phải một đường đi theo Viên Thận lên xe ngựa.
Bánh xe đè lên băng mỏng bao trùm trên mặt đất phát ra tiếng kẽo kẹt nho nhỏ, không bao lâu bọn họ từ xa xa đã thấy trước cửa Hoắc Hầu phủ treo đèn lồng lòng, khi đi qua tường đông Hoắc phủ, Viên Thận xốc màn xe, bỗng nhiên hô dừng xe, thấp giọng nói: “Không đúng!”
Hắn nhìn xung quanh tường đông cao lớn một vòng: “Mỗi năm nguyên tiêu, Thiếu Thương đều sẽ ở chỗ này treo ra một chuỗi đèn kéo quân bảy màu thật dài, hôm nay vì sao không có.”
Thiếu Cung than thở: “... Bởi vì Thiếu Thương không ở nhà.”
Trên mặt Viên Thận xưa nay quả quyết khôn khéo lộ ra vẻ mờ mịt: “Nàng… Nàng đi đâu vậy?”
Trong mắt Thiếu Cung đầy thương xót: “Nửa năm trước, Hoắc Tử Thịnh ba lần cáo lão, bệ hạ rốt cuộc phê chuẩn cho hắn. Không bao lâu, hắn mang theo Thiếu Thương ra cửa vân du rồi.”
Viên Thận ngồi đờ đẫn, sau một lúc lâu mới nói: “Là bởi vì tiểu thổ ty kia à. Thiếu Thương đã sắp xếp thích đáng kết hôn cùng tiền đồ cho nhi nữ của hắn ta, vị trí đại thổ ty kia có triều đình hạ chỉ cho gia đình hắn ta cha truyền con nối, còn muốn như thế nào.”
Thiếu Cung thở dài, lắc đầu: “Thiếu Thương luôn cho rằng tương lai còn dài, luôn có một ngày gặp lại A Tú, ai biết...” Nhớ tới thiếu niên thành thật thích khóc kia, hắn cũng không khỏi chua xót.
“Hoắc Tử Thịnh thời trẻ đã đồng ý với Thiếu Thương, muốn mang nàng đi xem núi cao biển rộng sa mạc vực tuyết, nhưng vẫn chưa đi được. A Tú đã chết, phu thê bọn họ mới biết được ý trời khó lường, cần phải trân trọng thời gian trước mắt. Khi tiên đế còn, Hoắc Hầu không đành lòng để tiên đế một mình đơn đả độc đấu, đành phải ở lại trong triều. Tân đế kế vị, hắn phụ tá ba năm, xem như trả hết tình cố nhân, sau đó kiên quyết từ quan.”
Viên Thận giống như bị hút đi sức lực toàn thân, vai lưng sụp xuống giống như một lão nhân chân chính.
Hắn nhỏ giọng nói: “Ta nhớ ra rồi, nửa năm trước bọn họ đã ra cửa. Thiếu Thương còn nói, không định về đô thành nữa.”
“Ở chỗ này, nàng tiễn Tuyên Thái Hậu, lại tiễn Văn Hoàng đế cùng Việt Hoàng Hậu, trưởng bối Trình gia, tiếp theo còn nhận được tin tiểu thổ ty kia chết, ba năm trước đây lại tiễn tiên đế. Nàng không bao giờ muốn về lại nơi này.”
Không khí bên trong xe đình trệ, qua thật lâu sau, Viên Thận gượng cười nói: “Xem ta này, thật là lão hồ đồ, thế mà quên mất việc này. Xem ra ta vẫn nên cáo lão thôi, miễn cho nhầm lẫn triều đình đại sự...”
Thiếu Cung rốt cuộc không nhịn được, rơi nước mắt: “Không, trí nhớ ngươi vẫn luôn rất tốt. Ngươi… Ngươi chỉ là sinh bệnh nặng. Sau khi bệnh tốt lên, ngươi nhớ rõ tất cả, đến ngày tiểu nhi tử nhà ta vào Thái Học, ngươi cũng nhớ rõ, còn giúp ta đi gửi gắm phu tử Thái Học...”
“Ngươi cái gì cũng đều nhớ rõ, chỉ có… Chỉ có quên Thiếu Thương đã đi rồi...” Hắn nghẹn ngào khôn kể, lại không nói nổi nữa.
Viên Thận lẩm bẩm, giống như ở trong mộng: “Hóa ra nàng đã đi rồi… Ta đều nhớ ra rồi…”
“Nàng nói, nàng muốn sống một cuộc sống vui sướng.”
“Nàng hy vọng mỗi một ngày đều mặt trời lên cao, xuân phong vô cùng. Tương lai dù chết, dù ở nơi nào, chỉ cần cùng Hoắc Tử Thịnh chôn chung một chỗ là được.”
Nhưng mà, không phải nàng cũng từng hứa hẹn, tương lai muốn cùng ta chôn ở trong phần mộ tổ tiên Viên thị à.
Thiếu Cung rơi lệ càng nhiều, ngược lại Viên Thận nhẹ nhàng vỗ vai hắn, an ủi: “Không sao, không sao, tuổi lớn rồi, cũng phải quên đi vài chuyện.”
“Thiếu Cung đừng thay ta khó chịu, Thiếu Thương không chọn sai người, Hoắc Bất Nghi đối xử với nàng rất tốt. Vài chục năm qua bảo vệ nàng ở trong lòng, không giống ta cả ngày vội vàng thăng quan phát tài. Nhưng cứ như vậy, bệ hạ càng coi trọng Hoắc gia, lão thần thức thời như vậy, khi nên phụ trợ thì bỏ công phụ chính, chờ bệ hạ đứng vững gót chân thì đi sạch sẽ lưu loát...”
Nói xong, Viên Thận cười tự giễu: “Ta quả nhiên là tục nhân, không có thời khắc nào là không nóng vội.”
Thiếu Cung lau mặt mà cười: “Biết chính mình là tục nhân còn tốt! Ngươi phải kinh doanh con đường làm quan cho con cháu gia tộc các ngươi, nên kết giao thì kết giao, nên lung lạc thì lung lạc, chúc Viên thị ngươi mấy đời Tam Công nối tiếp nhau, hiển hách thiên hạ!”
“Mấy đời Tam Công nối tiếp nhau, hiển hách thiên hạ...” Viên Thận lẩm bẩm tự nói, bên tai dường như vang lên giọng nói buồn bực của nữ tử…
‘... Ngươi cũng đừng thổi phồng để ta làm Tam Công phu nhân gì đó, nếu ta sinh là nam tử, ta làm Tam Công, ngươi làm phu nhân!’
Nghĩ nghĩ, Viên Thận cười khúc khích, nói: “Thiếu Cung, ta cho hát cho ngươi nghe nhé.”
Trình Thiếu Cung ngơ ngẩn không rõ nguyên do, sau đó nghe thấy vị trọng thần nhất đẳng đương triều này, bắt đầu cất lời ca với tường phía đông Hoắc gia.
“Ta đi ra cửa đông thành, chỉ thấy nữ tử nhiều như mây. Tuy rằng nữ tử nhiều như mây, nhưng không phải người trong lòng ta. Người mặc lụa trắng như mây, ta mới có thể trò chuyện vui vẻ…”
Ta đi ra cửa đông thành, chỉ thấy nữ tử nhiều như mây. Tuy rằng nữ tử nhiều như mây, nhưng không phải người trong lòng ta. Người mặc áo trắng váy xanh, mới làm ta vui mừng thân cận.
Ta đi ra ngoài cửa thành, chỉ thấy nữ tử nhiều như hoa. Tuy rằng nữ tử nhiều như hoa, nhưng không phải người mà ta yêu. Người mặc váy trắng khăn hồng, mới làm ta vừa yêu vừa hân hoan.
Âm thanh ôn nhuận hồn hậu, chỉ là lộ ra tang thương cùng buồn bã nói không nên lời. Hát hát, Viên Thận bỗng rơi lệ. Hắn dùng bàn tay che hai mắt của mình hai, gắt gao mím môi.
Hắn cũng từng oanh oanh liệt liệt yêu một nữ tử, nhưng họ Hoắc lại càng oanh liệt hơn hắn.
Vì nàng, hắn bỏ phí 5 năm, vứt bỏ việc hôn nhân cực tốt, không duyên cớ đắc tội rất nhiều người;
Hắn cũng từng ở dưới ánh nắng chói chang, không màng ánh mắt mọi người, đau khổ chờ nàng mở cửa lớn Vĩnh Nhạc cung ra;
Hắn càng từng ra sức chạy vội theo tường cung không thấy đầu đuôi, chỉ vì đuổi theo bóng dáng nàng chạy như bay, cho dù người cả cung đều lộ ra biểu tình kinh ngạc chê cười.
Ở trong cuộc đời nóng vội kinh doanh, cân nhắc lợi hại của hắn, cũng từng kinh thiên động địa yêu thật lòng một lần.
Hắn không hối hận, hắn cố hết sức, dùng hết toàn lực đi từng yêu một người.
Như vậy là được.
Thiện Kiến, Thiện Kiến, cuối cùng là chẳng gặp.
 

 

lust@veland
Chương trước
Bình Luận (0 Bình Luận)