TÌM NHANH
TÔI ĐÃ NGÂM TRONG BÌNH MẬT TỪ NHỎ
View: 847
Chương trước Chương tiếp theo
Chương 66
Upload by Lys
Upload by Lys
Upload by Lys
Upload by Lys
Upload by Lys
Upload by Lys
Upload by Lys
Upload by Lys
Upload by Lys
Upload by Lys
Upload by Lys
Upload by Lys
Upload by Lys
Upload by Lys

Trải qua một chuyện như thế, cô gái nhỏ ngay cả giọng nói cũng được thả mềm đi không ít giống như đồ trang sức trên người Tống Mộ Chi.

 

Lúc tham quan mỗi một phòng của tầng này, Cam Mật bóp bên trái, sờ bên phải, quên ăn cả dâu tây.

 

Nhưng rất nhanh cô lại kịp phản ứng, Tống Mộ Chi vừa rồi sao lại có giọng điệu như thế.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 

Cô lại không phải là không về nhà ở nữa.

 

“Trước đó, anh chính là đang bận rộn việc này sao?” Cam Mật nổi lên lòng tò mò, vội vàng đến hỏi anh.

 

Tống Mộ Chi trả lời: “Không phải trước đó mà là vẫn luôn bận.”

 

Vẫn luôn à… chẳng trách.

 

Có một dạo anh bận đến điên cuồng liên tục, mặc dù đã cố hết sức trả lời tin nhắn nhanh chóng nhưng gần như không nhìn thấy bóng người.

 

Nhưng Cam Mật biết thật ra anh có rất nhiều công việc trên người.

 

Mà bàn đến việc bận rộn không thoát ra được như vậy, anh còn một mực dành thời gian đi đến bên này…

 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Tống Mộ Chi đây là gần như kiến tạo ra một lâu đài trên không trong cao tầng bên bờ sông Ngân.

 

Hoàn toàn không phải là thứ có thể được tạo nên trong thời gian ngắn.

 

Nhưng nếu như nói đến bắt đầu của lúc đầu, anh có chủ ý này vào lúc nào?

 

Mang theo suy nghĩ như vậy, Cam Mật len lén nhìn trộm Tống Mộ Chi.

 

Thuận lợi bắt được sự thăm dò của cô gái nhỏ, bước chân của Tống Mộ Chi không ngừng lại: “Có gì muốn hỏi thì hỏi đi.”

 

“Vậy em thật sự hỏi đó!” Cam Mật bị đoán trúng tâm tư cũng không so đo những thứ này, lập tức mở miệng hỏi anh: “Anh nói với em xe, cụ thể là anh đặt bên này lúc nào vậy?”

 

Mặc dù biết là khoảng thời gian mà cô không thể ngồi cỗ máy thời gian quay về.

 

Nhưng cô chính là muốn nghe anh chính miệng nói ra một cách cụ thể những thứ liên quan đến nơi này.

 

Cam Mật chỉ thử nghĩ đến lúc ấy anh sẽ có tâm tình như thế nào, toàn thân giống như có điện chạy qua.

 

Trong lúc được sưởi ấm thì lại có cảm giác.

 

Nếu như sau khi về nước, khúc mắc của hai người chưa thể gỡ bỏ, cô cũng chưa thể được anh đưa đến bên này, vậy thì lúc Tống Mộ Chi đặt chân vào trong căn phòng như vậy lại ôm tâm tình như thế nào.

 

Cô gái nhỏ còn ở đây tự mình suy đoán thì người trong cuộc lại chậm rãi tới gần.

 

“Muốn biết?” Tống Mộ Chi chống đỡ chóp mũi của cô, hơi thở ấm áp lướt đến: “Bí mật.”

 

“...”

 

Vào lúc Cam Mật đã rất lâu chưa cạn lời như thế.

 

Cô vừa cảm động đấy mà Tống Mộ Chi cứ nhất định phải làm một vố như vậy!

 

Hơn nữa làm sao lại có một từ quen như thế…?

 

Suy nghĩ mấy giây, cô gái nhỏ hiểu được cắn trọn xong dâu tây rồi vội vàng đưa tay nhéo anh.

 

Không phải chỉ là không nói với anh về địa chỉ cô khởi đầu họa xã, nói là muốn giữ bí mật à.

 

Người này chính là có thể thù dai như vậy!

 

 

Vừa đi vừa nghỉ, giữa hai người thỉnh thoảng ầm ĩ anh tới em lui.

 

Lúc một lần nữa quay về tầng ban đầu thì cũng không biết đã qua bao lâu.

 

Ầm ĩ xong rồi nhớ tới tất cả mọi thứ mình nhìn thấy trong tối nay, cô gái nhỏ rõ ràng là cực kỳ hài lòng, mang theo sự trong veo đầy người bèn sát lại gần.

 

Cam Mật lại cầm một quả dâu tây lớn hơn trong dĩa, đưa tới trước mặt Tống Mộ Chi: “Ngon, anh cũng ăn một miếng đi.”

 

Tống Mộ Chi không nhận, đi về phía chỗ ghế sô pha: “Anh để cho em ăn tiêu thực, em ngược lại đút cho anh ăn?”

 

“Ừm ừm.” Cam Mật hẳn là vô cùng sảng khoái, đi theo sát anh ngồi bên ghế sô pha, xum xoe nịnh nọt: “Ăn đi ăn đi, chỉ một miếng thôi, em mời anh.”

 

Tống Mộ Chi thoáng nghiêng đầu, nhìn lông tơ trên hai gò má nhỏ bé của cô gái nhỏ được ánh sáng làm nổi bật lên rõ ràng, trong đôi mắt đen bóng giống như chảy nước xuân dưới cành liễu phe phất.

 

Anh vốn không thích những thứ đồ chua ngọt này, cũng vẫn luôn không đáp lại.

 

Ánh mắt của Tống Mộ Chi đi xuống nữa, dâu tây được nâng lên lờ mờ còn hiện ra ngấn nước mà cô vừa mới cắn qua.

 

Anh cúi đầu rũ mắt, còn thật sự ăn một miếng.

 

Ý tốt tràn đầy cõi lòng được tiếp nhận, Cam Mật cười khanh khách.

 

Chỉ là đợi đến khi cô thu hồi lại, chuẩn bị tiếp tục ăn, nhìn qua quả dâu tây trụi đỉnh ở trong tay, cô sửng sốt sững sờ.

 

Cô gái nhỏ cất giọng kháng nghị: “Anh cắn mất đỉnh rồi!”

 

Đó là chỗ ngọt nhất.

 

Tống Mộ Chi không để lại cho cô!

 

“Ừm.” Tống Mộ Chi đáp lại, nhìn qua dáng vẻ xinh xắn của cô đang ngồi ngẩn ngơ trên ghế sô pha, cầm dâu tây, anh lập tức cúi người xích lại gần, kéo cô đến gần mình, giọng nói thuần phác: “Cùng nhau cắn có được không?”

 

Cô gái nhỏ bị lực đạo kéo qua như thế là cho giống như vải rách.

 

Trong lúc choáng váng còn đang suy nghĩ xem cái gì là cùng nhau cắn, cái bóng trước mặt đã vững vàng đè ép cô, sít sao ấn chặt cô.

 

Vừa rồi sau khi vào cửa Cam Mật đã cởi áo vải bông, bên trong mặc nhẹ mà mỏng, cực kỳ dễ làm này làm kia.

 

Vạt dưới bị vén lên giống như bài cũ, lúc cảm nhận được các phân tử không khí tranh nhau chen lấn dán vào da thịt, cô gái nhỏ giống như chợt hiểu rõ được một chút ý tứ trong lời nói vừa rồi của Tống Mộ Chi.

 

Nhưng không cho phép cô nghĩ kỹ, theo hơi lạnh chui vào còn có bàn tay với khớp xương rõ ràng của anh.

 

Cái khóa bên trong bên cạnh nụ hoa đều không thành vấn đề, bị giật ra gần như là hung ác, nơi tràn đầy xinh đẹp cứ oành như vậy mà nở rộ ra, trong nháy mắt liền tràn đầy trong lòng bàn tay của Tống Mộ Chi.

 

Anh rất thành thạo, trước kia đều sẽ từ từ cởi, hôm nay đều để mặc cho tâm tình, cứ tự do như vậy mà kéo lấy.

 

Bị anh dùng cách thức như vậy thực hiện ý đồ xấu, bàn tay nhỏ của CAm Mật cách lớp áo bấm vào trên tay anh: “Không được, mỗi lần anh đều làm cho em…”

 

Giọng nói của Tống Mộ Chi đúng lúc này chậm rãi truyền đến: “Lần này anh sẽ nhẹ hơn.”

 

Cam Mật không phát ra được tiếng đáp lại, chỉ ngửa đầu, chỉ cảm thấy trong sự hơi khàn giọng ở yết hầu hiện ra các loại mùi vị hoa quả.

 

Hương sữa của cam quýt hòa với vị thanh ngọt của dâu tây, hòa hợp giống như kéo sợi.

 

Mà Tống Mộ Chi… đúng là đã nhẹ hơn một chút, thế nhưng lại dùng một cách thức khác phơi bày.

 

Anh hoàn toàn vén áo của cô lên cao rồi kéo qua hai bên, khom người cúi đầu, dùng môi thay tay.

 

Cứ như vậy mà ấn xuống.

 

Gặm cắn nhè nhẹ giống như cây kim nhỏ, đè qua một cách tường tận. Tống Mộ Chi chuyển vòng mà cắn, ngay sau đó lại dùng đầu lưỡi chạm vào.

 

Cuối cùng vừa nhẹ vừa nặng ngậm lấy, thay đổi luân phiên.

 

“Còn, còn đang mở đèn đấy.” Chiếc đèn lớn chiếu thẳng vào như vậy, làm cho cô có một loại cảm giác không an toàn khi bị phơi bày, đưa tay ôm lấy người.

 

Mà cái lạnh phả tới từ hai bên cùng với những nơi mà răng môi anh chạm tới hiện ra hai cực tương phản nhau, khóe mắt của cô gái nhỏ đều có nước mắt.

 

Đầu ngón tay của cô xuyên qua tóc của anh, vỗ vỗ đánh lưng anh tượng trưng.

 

“Cứ để vậy.” Tống Mộ Chi còn vùi đầu, giọng nói trầm thấp thuần phác truyền đến: “Muốn cẩn thận nhìn ngắm em.”

 

 

Đêm mùa đông giống như bàn mực bị đổ, đen nhánh đến nỗi khắc sâu.

 

Đối với Cam Mật thì lại không bù với ánh mắt sâu không thấy đáy của Tống Mộ Chi.

 

Vào lúc hai bên của cô đều tách ra, sự sền sệt kéo đường tia trong không khí đều không bị tản ra một chút nào.

 

Thế giới dường như đều rơi vào yên lặng.

 

Ánh sáng sáng rực trong phòng khách tựa như có thể xuyên thấu lòng người.

 

Cam Mật thật không dễ gì mới đẩy người ra được, gương mặt vô cùng đỏ, sau đó lại phát hiện ra quần áo của mình có được khép lại thế nào cũng không khép được, giống như sai chỗ.

 

Cô xoắn xuýt hồi lâu, vừa muốn từ bỏ vừa không biết chờ một lúc nữa Tống Mộ Chi có làm nữa hay không.

 

Làm nữa, có thể không phải là khép lại không tốn sức, phải là trực tiếp báo hỏng thôi.

 

Cô gái nhỏ đón lấy ánh sáng như vậy trong phòng khách, chợt nhìn về phía cửa sổ sát đất ở hai bên.

 

Mặc dù vừa rồi không tắt đèn, Tống Mộ Chi ngược lại còn được xem như là cẩn thận, đưa tay nhấn điều khiển trung tâm, màn cửa cứ chậm rãi đóng lại như vậy.

 

Chia cắt thế giới trong và ngoài cửa sổ thành hai nửa không liên quan tới nhau.

 

Cô gái nhỏ cố gắng dùng toàn lực để cho bản thân mình ngồi vững vàng trên ghế sô pha, thế nhưng đều vô dụng.

 

Tống Mộ Chi ngược lại cực kỳ hài lòng, mặc cho cô động đậy ở trong ngực, bản thân lại không có bất kỳ hành động gì.

 

Kiềm chế bản thân không nhìn vẻ mặt vào giờ phút này của Tống Mộ Chi, Cam Mật cúi đầu, ánh mắt nhìn lung tung xung quanh mình.

 

Cho đến khi ánh mắt khóa chặt trên mặt thảm bên dưới ghế sô pha, cô mới phát hiện ra một sự thật bị phát hiện từ vừa rồi.

 

Chẳng trách mà lúc nãy luôn cảm thấy có chút lạ, trong tay cũng hơi thiêu thiếu.

 

Hóa ra là dâu tây của cô đã rơi xuống đất trong lúc hành động vừa rồi, cứ lẳng lặng nằm như vậy.

 

Còn chưa ăn được mấy miếng đấy!

 

Giọng nói của cô gái nhỏ ấp úng: “Dâu rớt xuống đất rồi.”

 

Cô vốn tự mình lẩm bẩm, nói cho bản thân nghe.

 

Nhưng giọng nói nhẹ như vậy cũng có thể bị người bên cạnh bắt được.

 

“Rớt thì rớt thôi.” Tống Mộ Chi nghiêng người đến, mút vành tai của cô một cái: “Dù sao cũng đã ăn rồi.”

Rèm cửa chồng từng lớp lên nhau ngăn cản toàn cảnh bên ngoài cửa sổ, gần như đóng kín lại khu vực không có người quấy rầy, phòng khách rộng rãi không thể kéo ra được khoảng cách giữa hai người.

 

Đầu tai của Cam Mật hiện ra chút nước ẩm ướt, hơi thở dán vào vờn quanh của Tống Mộ Chi khiến cho ánh sáng gần đó đều mang theo những cái bóng chồng lên nhau.

 

Cô gái nhỏ luôn cảm thấy mình nghe nhầm rồi, thế nhưng sự thật cố định mà đến lại nói cho cô biết.

 

Đây là lời mà chính miệng Tống Mộ Chi nói ra.

 

Vô cùng xác thực, cũng là có ý riêng.

 

Cuối câu của Tống Mộ Chi hơi lên cao, trong giọng nói mang theo sự thiêu đốt sâu nặng vẫn chưa hoàn toàn tiêu tan.

 

Lời nói rõ ràng lại sáng tỏ, gần như là trêu đùa như vậy, dứt lời là giống như một cây búa sao băng cắm lên trời, trực tiếp nện cho toàn thân cô thoáng nở ra.

 

Giống như bọt biển nổi lên, lướt nhẹ trong cơn sóng.

 

Anh đã ăn rồi.

 

Nhưng như vậy thì thế nào chứ!

 

Loại chuyện này mặc dù không bị nói thẳng ra, vẻn vẹn chỉ là có lời nói ám chỉ thì cô cũng cảm thấy anh vô cùng xấu xa.

 

“Anh nói như vậy mãi, sau này, sau này em còn ăn trái cây thế nào được…” Cô gái nhỏ trở tay véo anh, tiện thể tránh né, giọng nói mang theo vẻ bất mãn cực nhỏ.

 

“Vậy sao.” Tống Mộ Chi nghe xong lại nghiêng đầu tới, đôi môi mỏng như muốn dán vào khuôn mặt cô, hơi thở lưu luyến: “Nhưng mà lúc nên ăn thì vẫn phải ăn.”

 

“...”

 

Cam Mật cảm thấy mình nói uổng công rồi.

 

Anh còn ở đó…!

 

“Em không muốn nói chuyện với anh nữa.”

 

Cô gái nhỏ dứt lời thì lập tức đưa tay muốn đẩy anh, đâu có nghĩ tới vừa mới hơi thẳng người dậy, hai khối kia giống như đám mây mềm mại căng tràn, mang theo một chút cảm giác còn lưu lại, cứ tô điểm một cách sâu sắc như vậy.

 

Làm cho cô qua thật lâu mới chậm rãi thích ứng được.

 

Ngay sau đó, Cam Mật ý thức được một vấn đề rất nghiêm trọng.

 

Sao cô lại mềm nhũn thành thế này rồi?!

 

Ánh đèn khắp phòng bệ vệ chiếu xuống, trực tiếp chiếu vào cô gái nhỏ không có chỗ lẩn trốn vào lúc này.

 

Trên gương mặt nhỏ của cô nhiễm chút màu đỏ, vẻ trơn mềm lay động kéo ra đường cong nơi hai gò má.

 

Tống Mộ Chi khẽ cười một cái, vươn cánh tay đỡ cô, bị Cam Mật mang theo chút tức giận nắm chặt, tư thế muốn ngăn cản: “Không chỉ là nói chuyện, tiếp theo đây anh cũng không được đụng vào em!”

 

Thấy cô thật sự vô cùng xấu hổ rồi, Tống Mộ Chi đại phát lòng tốt mà trả lời: “Được.”


(Chương sau tốn MP nhé)

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)