TÌM NHANH
TRỞ LẠI LÚC PHU QUÂN THỜI NIÊN THIẾU
View: 2.288
Chương trước Chương tiếp theo
Chương 33
Upload by La Vie Est Belle
Upload by La Vie Est Belle
Upload by La Vie Est Belle
Upload by La Vie Est Belle
Upload by La Vie Est Belle
Upload by La Vie Est Belle
Upload by La Vie Est Belle
Upload by La Vie Est Belle
Upload by La Vie Est Belle
Upload by La Vie Est Belle
Upload by La Vie Est Belle
Upload by La Vie Est Belle
Upload by La Vie Est Belle
Upload by La Vie Est Belle

Lúc Lý Khâm Viễn đến chỗ Từ Phục thì đã qua tiết thứ hai một khắc rồi.

 

Trong tay Từ Phục cầm một chén trà nhỏ, đang thư giãn dựa trên ghế bành, mắt thấy Lý Khâm Viễn đi từ bên ngoài vào liền cười nói: “Ta còn tưởng rằng ngươi về chỗ ngủ chứ.”

 

Vừa nói vừa buông chung trà, lại rót một chén trà nhỏ cho hắn, đợi hắn đi lại gần thì đẩy chén trà nhỏ kia về phía đối diện, nói với hắn: “Ngồi đi, bên An Cát mới đưa trà lại đây, ta uống thấy không tồi.”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 

Lý Khâm Viễn cũng không khách khí với ông, ngồi xuống, cầm chén trà nhỏ kia, mới vừa uống một ngụm liền nhíu mày: “Đắng như vậy, cũng chỉ có ông mới có thể thích.”

 

Hắn hơi ghét bỏ đặt chung trà lên bàn, sau đó dựa ra sau, đôi tay nắm thành nắm đấm đặt trên bụng, gót chân rũ xuống đất, dựa lên ghế liền nhấc hai đùi lên, thoáng chốc, Lý Khâm Viễn nâng cằm, nhìn người, chán đến chết mà nói: “Được rồi, ông nói đi.”

 

Vừa mới dứt lời liền ngáp một cái, vẻ mặt khốn đốn mà bổ sung một câu: “Nói xong thì ta về đi ngủ.”

 

Nếu ở trước mặt bất cứ một vị tiên sinh nào đó, chỉ sợ sẽ tức giận đến mức cần thước gõ bàn, Từ Phục lại mang gương mặt hiền từ kia, ông cười tủm tỉm nhìn Lý Khâm Viễn, ôn hòa nói: “Mấy ngày nay ở học viện sống đến thế nào? Nếu ngươi cảm thấy lạnh thì lát nữa lấy chút than bạc từ chỗ ta về?”

 

Lý Khâm Viễn không thích Từ Phục như vậy nhất, cho dù ông thật đúng là không giả vờ nhưng cũng khiến người ta không biết làm sao.

 

Đối mặt với sự châm chọc ác ý, hắn có thể lựa chọn làm lơ.

 

Nhưng đối mặt với ý tốt như vậy, hắn chỉ có thể chọn trốn tránh, nhưng Từ Phục lại có cách khiến hắn không thể nào trốn...... Mấy năm nay hắn ở thư viện nhưng lại chưa làm chuyện gì học sinh nên làm, đánh nhau trốn học, đi học trễ giờ, còn không chịu dạy dỗ, Phan Thúc cũng cầm đầu một đám người không khỏi oán giận Từ Phục, muốn đuổi hắn ra khỏi thư viện.

 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Nhưng lần nào Từ Phục cũng nói một câu: “Chúng ta dạy học và giáo dục, sao có thể làm như vậy? Mỗi học sinh đều phải được đối xử tốt, hắn không tốt thì chúng ta cũng nên có trách nhiệm giúp hắn quay trở lại con đường đúng đắn.”

 

Lúc ban đầu hắn còn đấu tranh, vô liêm sỉ như vậy nhưng lần nào Từ Phục cũng cười tủm tỉm để mặc hắn làm, sau đó cũng không mắng hắn, chỉ trò chuyện với hắn như bây giờ...... Số lần càng nhiều, hắn cũng ngượng ngùng làm quá mức như vậy nữa.

 

“Ông già.”

 

Lý Khâm Viễn dừng động tác đong đưa ghế dựa, đôi tay đặt lên bàn, có chút bất đắc dĩ nhìn: “Ông muốn nói gì thì cứ việc nói thẳng đi.”

 

“Ta muốn nói gì, không phải trong lòng ngươi đã sớm đoán được sao?” Từ Phục vẫn cười tủm tỉm: “Nếu ta lặp lại một lần, phỏng chừng sau đó ngươi lại nói ta lớn tuổi, càng ngày càng thích lải nhải.”

 

“Vậy ông còn gọi ta lại đây làm gì?” Lý Khâm Viễn có chút cạn lời.

 

“Kêu ngươi lại đây bởi vì một chuyện khác ――” trà này, Lý Khâm Viễn không lạ, Từ Phục lại xem như bảo bối, đôi tay cầm lấy rồi lại nhấp một ngụm, đến lúc hương trà tỏa ra bốn phía trong cổ họng, ông ấy còn cười nheo mắt.

 

Lý Khâm Viễn hỏi: “Chuyện gì?”

 

“Sáng nay phụ thân ngươi có tới một chuyến.” Từ Phục vừa mở lời đã thấy khuôn mặt tuấn tú của thiếu niên đối diện hơi trầm xuống, biết hiềm khích giữa hai cha con, ông khẽ thở dài trong lòng, cảm xúc trên mặt lại không thay đổi gì, vẫn cười nói: “Có tổng cộng hai việc.”

 

“Đầu tiên, sắp tới sinh thần của tổ mẫu ngươi rồi, phụ thân ngươi kêu ngươi nhớ về nhà.”

 

Việc này, đương nhiên Lý Khâm Viễn sẽ không quên, nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, lại hỏi: “Chuyện khác thì sao?”

 

“Chuyện còn lại――” Từ Phục đặt chung trà trong tay lên bàn, lúc này trầm ngâm một hồi mới mở miệng: “Phụ thân ngươi muốn ta khuyên ngươi đi tòng quân.”

 

“Không bao giờ!”

 

Lý Khâm Viễn trầm mặt, không chút suy nghĩ liền đứng lên: “Ông tìm ta vì việc này thì không cần mở miệng nữa, ta sẽ không đi, ai khuyên cũng không được.” Nói xong liền xoay người muốn đi ra ngoài.

 

Từ Phục thấy hắn như vậy liền cười.

 

Ông buồn cười nhìn bóng lưng Lý Khâm Viễn: “Cái đứa nhỏ này, sao lại không để ta nói hết?” Thấy hắn dừng chân, mới nhẹ nhàng nói: “Ngồi xuống trước đi.”

 

Lý Khâm Viễn không về ghế nhưng cũng không rời đi, nghiêng mặt xoay người, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn Từ Phục, tựa hồ muốn nói: “Nếu ông nói chuyện khiến ta không hài lòng, ta sẽ đi ngay bây giờ”.

 

Từ Phục cũng không ép, ngồi ở vị trí cũ nói: “Ta không đồng ý.”

 

Lý Khâm Viễn ngẩn ra, vẻ mặt căng chặt lúc nãy cũng trở nên giật mình, hắn ngơ ngác nhìn Từ Phục, không ngờ sẽ nghe được lời như vậy từ miệng ông ấy.

 

Từ Phục tỏ vẻ không thấy được vẻ ngơ ngẩn của hắn, tiếp tục cười nói: “Ta cảm thấy, mỗi người đều có con đường đi riêng của mình, có lẽ con đường này, trưởng bối như chúng ta không thích nhưng cũng nên tôn trọng lựa chọn của ngươi.”

 

“Cho nên, ta không đồng ý.”

 

“...... Ông già.” Lý Khâm Viễn mở miệng, giọng nói hiếm khi cứng ngắc như vậy.

 

Từ Phục cười cười: “Ta cũng mới hiểu được đạo lý này trong mấy năm nay.” Ông tự rót cho chính mình một chén trà nhỏ, trà này vừa ngon vừa đắng, nghe rất thơm, cửa sổ đóng chặt nên trong phòng đều là hương trà.

 

“Ngươi biết Cố Dung không?”

 

Tam ca của quả ớt nhỏ, đồng môn của cữu cữu của hắn, mấy năm trước hắn đã gặp vài lần ở nhà cữu cữu, đương nhiên cũng biết.

 

Lý Khâm Viễn nhướng mày gật đầu, trả lời: “Biết.”

 

“Lúc trước hắn là đồng môn với cữu cữu của ngươi, cũng là môn sinh ta đắc ý nhất, hai người một Trạng Nguyên, một Thám Hoa, không biết làm ước ao chết bao nhiêu người. Lúc ấy, ta vẫn luôn cho rằng hắn sẽ chọn con đường làm quan giống như cữu cữu ngươi, không ngờ......”

 

Từ Phục như nhớ lại chuyện cũ, giọng nói cũng ngừng lại theo.

 

Ước chừng một hồi nữa, ông mới đi ra từ hồi ức, nhìn Lý Khâm Viễn cười nói: “Sau đó đứa trẻ kia lại chọn thương trường.”

 

“Lúc ta mới vừa biết việc này, tức giận đến mức cưỡi ngựa đến Cố gia, đánh mắng một trận nhưng ngươi biết đứa nhỏ kia nói với ta như thế nào không?”

 

“Hắn nói với ta rằng ――”

 

- “Tiên sinh, dù sao mỗi một con đường trên đời này cũng phải có người đi.”

 

- “Chỉ cần mình thích, chỉ cần mình cảm thấy không phụ công học tập thì cũng không phải là uổng công.”

 

Từ Phục nói hai câu Cố Dung nói với ông trong trí nhớ cho Lý Khâm Viễn một lần, nói xong, ông cười trước: “Khi đó ta còn nói với hắn, hiện tại ngươi nói dễ như vậy, ngày sau chắc chắn sẽ phải hối hận, có điều mấy năm nay ta thấy hắn càng lớn lên suy nghĩ của mình, đúng là thật sự không hối hận.”

 

“Ta nói những lời này với ngươi, là muốn cho ngươi biết, cho dù ngày sau ngươi muốn lựa chọn con đường gì thì ta cũng sẽ không ngăn cản.”

 

“Ngươi muốn tòng quân, muốn buôn bán, muốn theo con đường làm quan, đều tùy suy nghĩ ngươi.”

 

“Nhưng Thất Lang ――” Từ Phục nhìn hắn, hơi tạm dừng một lúc mới tiếp tục nói: “Ít nhất ngươi phải có mục tiêu của chính mình, ngươi phải nhớ kỹ, ngươi sống ở trên đời này, không phải vì người khác, mà là vì chính ngươi.”

 

“Vì chính ngươi, chỉ vì chính ngươi, ngẫm xem sau này phải đi con đường thế nào, sau đó đừng hối hận, đừng quay đầu lại.”

 

Bên ngoài căn nhà lẳng lặng, chỉ có tiếng gió chậm rãi thổi lên cửa sổ gỗ, trong phòng cũng là một trận yên tĩnh, Lý Khâm Viễn nhìn Từ Phục, nói không nên lời một câu nào.

 

Không vì người khác, chỉ vì chính mình.

 

Những lời như vậy, trước kia Lý Khâm Viễn chưa bao giờ nghe được.

 

Từ nhỏ đến lớn, mẫu thân của hắn đều dạy dỗ hắn: “Thất Lang, con cần nỗ lực, con cần trở nên giống phụ thân con, trở thành một đại trượng phu đầu đội trời chân đạp đất, bảo vệ quốc gia.”

 

Nhưng sau đó hắn phát hiện tuy rằng đại trượng phu đầu đội trời chân đạp đất có thể bảo vệ quốc gia, có thể được vạn dân sùng bái nhưng lại không bảo vệ được người nhà của mình.

 

Bắt đầu từ giây phút đó ――

 

Hắn đột nhiên không muốn giống như phụ thân của hắn nữa, không phải ông ta muốn bảo vệ quốc gia sao? Vậy hắn càng muốn làm ngược lại với ông ta! Chiến tranh năm sáu năm, cũng đã sớm quên mất mình có thể có mục tiêu và khát vọng.

 

Hắn chỉ muốn tầm thường không có gì cả đời, hắn chỉ muốn để nam nhân kia thất vọng.

 

Nhưng hiện tại nhìn ý cười qua đôi mắt của Từ Phục, những lời sắp đến bên miệng đột nhiên không thể phát ra được.

 

Từ Phục cũng không tỏ thái độ gì với hắn ngay lúc này, mà lại vô cùng hiểu rõ nghĩa lớn mà vẫy tay, cười nói với hắn: “Được rồi, ngươi đi về trước đi.” Lại cùng dặn dò: “Giờ cũng đến thời gian ăn cơm trưa rồi, ngươi cũng đừng về phòng làm gì, đi ăn trước đi.”

 

“Buổi chiều ngủ một giấc, sau đó nghe giảng bài cho tốt, đừng trốn học nữa.”

 

“...... Ừm.”

 

Lý Khâm Viễn gật gật đầu, lúc sắp đi thì lại mơ mơ màng màng nhớ lại một chuyện, cau mày nhắc nhở: “Ông già, ông đã sửa đổi điều luật trong học viện chưa, đừng có nói bậy lung tung.”

 

“Hả?”

 

Từ Phục nhìn hắn: “Nói cái gì?”

 

Lý Khâm Viễn không nói chuyện, chỉ không lên tiếng liếc ông một cái.

 

Từ Phục cười tủm tỉm à một tiếng: “Chuyện của Nhạc Bình quận chúa sao, ngươi yên tâm, ta đã dặn dò, không ai dám lại nói loạn, có điều......” Ông dừng một chút, buồn cười nói: “Sao ngươi lại đột nhiên quan tâm tới những việc này vậy? Không phải ngươi không kiên nhẫn để ý tới những việc này nhất sao?”

 

Lý Khâm Viễn không nói nên lời.

 

Hắn cũng không biết mình phát điên gì mà lại đi quan tâm chuyện của quả ớt nhỏ kia, còn hết lần này tới lần khác...... Nhấp môi im lặng nửa ngày, cũng chỉ để lại một câu: “Ta chỉ thấy phiền những chuyện lộn xộn này thôi.”

 

Không đợi Từ Phục lên tiếng, hắn liền nói: “Ta đi trước.”

 

Hắn nói xong liền đi ra ngoài, khi đẩy cửa ra bị cơn gió lạnh thổi một hồi mới tỉnh táo lại, bước chân định bước ta lại bị hắn rút trở về, khuỷu tay của Lý Khâm Viễn chống trên khung cửa, đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía Từ Phục, cười gọi ông một tiếng: “Ông già.”

 

“Hả?”

 

Lý Khâm Viễn nhìn ông, cười nói: “Lúc nãy ông nói sai một câu rồi.”

 

“Cái gì?” Từ Phục sửng sốt.

 

“Lúc trước Cố Dung chọn con đường này bởi vì không muốn dẫn đến kết cục huynh đệ bất hòa, cho nên hắn mới không thể không đi con đường này……”

 

“Có điều.”

 

Lý Khâm Viễn nhướng mày: “Vẫn cảm ơn ông.”

 

Hắn nói xong cũng không đợi Từ Phục nói gì, tự mình xoay người đi ra ngoài.

 

Từ Phục nhìn bóng dáng của hắn, nửa ngày mới lắc đầu bật cười nói: “Tiểu tử ngu ngốc này.”

 

*

 

Lý Khâm Viễn ra khỏi chỗ Từ Phục cũng không về phòng mình, bình thường hắn ít khi đồng ý với ai đó, nhưng mỗi khi đồng ý thì sẽ làm được, tính thời gian, ba mươi phút nữa Bất Trí Trai mới tan học, nếu không quay về ngủ, hắn chỉ có thể chậm rãi dạo bước trong sân......

 

Đi tới đi lui, hắn lại nhớ tới quả ớt nhỏ.

 

Vừa rồi cách khá xa.

 

Nhưng hắn vẫn nghe thấy Cố Cửu Phi tới tìm vì chuyện của nàng.

 

Nghĩ đến Cố Cửu Phi thông minh tài ba kia, quả ớt nhỏ gặp phải cậu ra, nếu thật sự chống lại nhau thì không cần nghi ngờ cũng biết thua rất thảm, cũng không biết hai tỷ đệ này sẽ nói cái gì, càng không biết Cố Cửu Phi sẽ đối xử với tiểu nha đầu kia thế nào.

 

Suy nghĩ.

 

Bước chân liền mất khống chế mà đi về hướng Bình Sóc Trai.

 

Chờ đến lúc hắn lấy lại tinh thần, bước chân đã sắp đến Bình Sóc trai, vẻ mặt ngơ ngẩn nhìn tấm biển hiệu kia, hắn còn chưa làm gì đã nghe được âm thanh quen thuộc, đúng là quả ớt nhỏ.

 

Lý Khâm Viễn cũng không biết làm sao mà trong khoảnh khắc nghe được âm thanh này, lập tức đi tới sau lùm cây, giấu mình kín mít mới nhìn sang chỗ phát ra âm thanh.

 

Ánh mắt có thể thấy được ba bóng người.

 

Cố Vô Ưu vẫn là người bắt mắt nhất, một thân áo choàng hồng, hôm nay lại không thêu hoa mẫu đơn mà là thêu một con tiên hạc cất giọng ca vàng, đi đường, hoa văn thêu ở dưới còn lắc nhẹ theo bước chân, giống như chú tiên hạc kia đang cưỡi mây đạp gió.

 

“Được rồi, A Du, muội đừng nóng giận, ta biết muội tốt với ta, vừa nãy là ta không đúng, bằng không lát nữa ta mời muội ăn được chứ.” Cố Vô Ưu kéo cánh tay Cố Du, dùng giọng nói mềm mại nói với nàng ấy.

 

Còn Cố Cửu Phi đứng một bên.

 

Cố Du vẫn tỏ vẻ tức giận nhưng cũng không phủi tay chạy lấy người, chỉ tức giận nhìn nàng, lẩm bẩm nói: “Chẳng lẽ ta còn thiếu một chầu ăn của ngươi à?”

 

Bị dỗ một đường.

 

Thật ra cơn tức trong lòng nàng ấy cũng biến mất hết rồi, chu môi nói: “Ta chỉ không vui, người tung tin đó rõ ràng muốn làm hỏng thanh danh của ngươi, thế mà ngươi lại buông tha như vậy.”

 

“Ai nói ta cứ buông tha như vậy?”

 

“Hả?” Cố Du ngẩn ra, nửa ngày mới phản ứng lại: “Chẳng lẽ ngươi đã biết là ai?” Nàng vừa nói xong, Cố Cửu Phi vốn im lặng không lên tiếng lại nhìn sang Cố Vô Ưu.

 

Tuy rằng không nói chuyện nhưng đôi mắt nhìn lại chằm chằm vào nàng.

 

“Ừm......”

 

Cố Vô Ưu không chắc chắn nói: “Xem như là vậy.” Nàng đoán chừng được tám chín phần mười: “Ta chỉ cảm thấy, bây giờ ta đã trưởng thành, chuyện của mình thì phải tự mình giải quyết, không thể lúc nào cũng nói với ta.”

 

“Cái gì mà lại xem như chứ? Ai vậy!”

 

Cố Du cau mày, nàng lười quan tâm những chuyện vòng vèo đó, nổi giận kêu la: “Tỷ nói với ta, xem ta có xé miệng nàng ta không, cũng dám xen vào chuyện của Cố gia chúng ta!”

 

“Ta vẫn chưa có chứng cứ, lần sau điều tra ra sẽ nói với muội.” Cố Vô Ưu cười an ủi.

 

Cố Du cạn lời nhìn nàng, trong lòng không tin nàng sẽ có bản lĩnh như vậy: “Nếu nói với ta, không bằng tỷ nói thẳng với nhị tỷ, hoặc là với viện trưởng, cũng giống vậy......” Nàng ấy còn chưa nói xong, đã bị người khác nhét một viên gì đó vào miệng.

 

Nếu không phải được dạy dỗ đi đứng từ nhỏ thì xém chút nàng ấy đã nhổ ra.

 

Cố gắng nhịn xuống, mặt vừa trắng vừa hồng, cứng người, khàn giọng hỏi: “Tỷ cho ta ăn cái gì vậy!”

 

“Kẹo đấy.”

 

Cố Vô Ưu quơ quơ túi kẹo nhỏ trong tay, lúc trước mua kẹo cho đại tướng quân còn dư một túi rất lớn. Mấy ngày trước, nàng chia cho Hồng Sương một chút, còn lại thì để trong túi nhỏ của mình, muốn ăn thì lấy ra ăn một viên, nàng bị Cố Du lải nhải suốt một đường, đau cả đầu nên chỉ có thể nhét một viên.

 

Nàng hoàn toàn không có chút gì ngượng ngùng cả.

 

Cười khanh khách hỏi: “Ăn ngon không? Đây chính là kẹo của Phúc Mãn Trai, ăn rất ngon.”

 

Cố Du thở phì trừng mắt nhìn nàng một cái: “Ngươi không biết nói một tiếng với ta trước sao!” Xém chút nữa đã hù chết nàng ấy rồi, nàng cảm thấy Cố Vô Ưu bây giờ vẫn khiến người ta ghét như trước đây.

 

Không!

 

Còn khiến người ta ghét hơn trước kia nữa!

 

Phiền muốn chết!

 

Nàng ấy thở phì hất cánh tay Cố Vô Ưu đi.

 

Cố Vô Ưu không sợ nàng ấy đâu.

 

Bây giờ Cố Du giống như đại tướng quân, điển hình là miệng dao găm tim đậu hũ, bình thường có vẻ bướng bỉnh lại khó tiếp xúc, thật ra lại mềm lòng không thôi, bằng không cũng sẽ không để ý chuyện của nàng như vậy.

 

Nàng cười tủm tỉm nhai kẹo, ánh mắt nhìn Cố Cửu Phi bên cạnh, nghĩ nghĩ, cũng lấy một viên kẹo từ trong túi, đưa cho cậu: “Cho đệ.”

 

Cố Cửu Phi nhìn viên kẹo trước mắt, nhíu nhíu mày, rất ghét bỏ: “Ta không cần.”

 

Đứa nhỏ này thật là......

 

Cố Vô Ưu cảm thấy nội tâm của mình đã rất chững chạc lại vô cùng bất đắc dĩ mới thở dài.

 

Cửu đệ ngượng ngùng nhà nàng đã chết rồi!

 

Rõ ràng rất muốn ăn, vừa rồi còn nhìn chằm chằm vào kẹo trong tay nàng. Bây giờ lại bày ra dáng vẻ ghét bỏ, nàng cũng không nói chuyện, lột vỏ kẹo rồi nhét thẳng vào miệng Cố Cửu Phi.

 

Cố Cửu Phi không nhận ra, đến khi phát hiện muốn lui ra sau thì viên kẹo kia đã vào miệng cậu.

 

“Khụ ――” cậu đỏ mặt tía tai muốn ho khan nhưng bởi vì được dạy dỗ rất tốt từ nhỏ, vì không để viên kẹo kia phun ra ngoài nên cậu chỉ có thể che miệng, đè cảm giác muốn ho lại trong yết hầu.

 

Nghe kia âm thanh rầu rĩ kia liền biết bây giờ chắc chắn cậu đang rất khó chịu.

 

Mà đôi mắt hạnh rất giống Cố Vô Ưu lại mở to, không chớp mà trừng nàng, vừa hoảng vừa giận.

 

“Không phải rõ ràng đệ rất muốn ăn sao.” Cố Vô Ưu không ngờ cậu lại phản ứng lớn như vậy, có chút khiếp đảm lại có chút buồn cười trốn đến chỗ Cố Du.

 

Cố Du vốn đang không vui mà thấy Cố Cửu Phi cũng gặp chuyện, lập tức nở nụ cười vui sướng khi người khác gặp họa.

 

Mặt Cố Cửu Phi đỏ không thôi, cũng không biết là ho hay tức giận, từ nhỏ đến lớn, cậu đều là tiêu chuẩn trong mắt trưởng bối, con nhà người ta, đây vẫn là lần đầu tiên cậu thất thố như vậy.

 

Trừng mắt nhìn Cố Vô Ưu một cái, cậu chưa nói gì, lập tức đi về phía trước.

 

Nhưng trong lòng lại có một chút vui vẻ, thân thiết như vừa rồi chưa bao giờ có...... Ngay cả mẫu thân, cậu cũng không thân thiết như vậy.

 

Từ nhỏ cậu đã quen ở một mình, quen đứng trước mẫu thân.

 

Thế cho nên vào độ tuổi vốn nên được người nhà nâng niu trong lòng bàn tay lại quên mất chữ tùy tiện viết như thế nào.

 

Vị kẹo trong miệng đang chậm rãi tan ra, mang theo vị chanh chua ngọt, còn...... Cố Cửu Phi nhíu mày nghĩ, khá ngon.

 

“Ầy, Cửu Phi, đệ chậm một chút.” Cố Vô Ưu Cố Cửu Phi một đi không trở lại, cảm thấy mình thật sự khổ quá mà, mới vừa dỗ muội muội xong, còn phải dỗ đệ đệ. Vậy mà hai người này còn giống như đại tướng quân khi còn trẻ vậy, vô cùng kiêu căng cao ngạo.

 

Mà đường muội ngạo kiều bên cạnh, sau khi cười với nàng thì mới phản ứng lại, nhìn nàng hừ nói: “Cố Vô Ưu, ta nói với ngươi, chúng ta còn chưa làm hòa đâu.”

 

“Hôm nay ta nể mặt mũi Cửu đệ mới ăn cơm với ngươi thôi.”

 

Nói xong liền đi theo Cố Cửu Phi, có điều vẫn cẩn thận thả chậm bước chân.

 

Cả sân đều là tiếng cười nói của ba tỷ đệ, mà Lý Khâm Viễn tránh ở lùm cây lại chỉ có thể nghe được âm thanh của một người, nhìn thấy bóng lưng của một người mà thôi, hắn nhìn bóng lưng màu đỏ kia nhẹ nhàng chạy lên trước như con bướm, như là không biết chữ buồn viết như thế nào.

 

Đã truyền ra lời đồn như vậy mà còn cười vui như thế. 

 

Rộng lòng thật.

 

Lý Khâm Viễn thầm nghĩ trong lòng.

 

Có điều thấy nàng vui vẻ, cảm giác nhọc lòng không biết từ đâu tới trong lòng hắn cũng dần dần biến mất, khuôn mặt đó nên như vậy, mỗi ngày đều cười mới tốt.

 

Thấy bọn họ đi xa.

 

Lý Khâm Viễn mới chậm chạp đi ra từ lùm cây, đi vài bước, đột nhiên lại cảm thấy có gì đó không đúng, hắn nghĩ rồi lại nghĩ, mới nhớ điều không đúng lắm xuất phát từ bao kẹo kia.

 

Kẹo Phúc Mãn Trai?

 

Đây không phải thứ hôm đó nàng muốn tặng cho hắn sao?

 

Vậy mà lại lấy kẹo định tặng cho hắn để đút người khác?!

 

Lý Thất công tử còn cười đột nhiên mím môi, hung dữ nhìn theo hướng Cố Vô Ưu rời đi, nhìn chằm chằm rất lâu, sau đó không vui đi đến Bất Trí Trai.


 

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)