TÌM NHANH
TỪ BI ĐIỆN
Tác giả: Vưu Tứ Tỷ
View: 1.169
Chương trước
Chương 106
Upload by SAC
Upload by SAC
Upload by SAC
Upload by SAC
Upload by SAC
Upload by SAC
Upload by SAC
Upload by SAC
Upload by SAC
Upload by SAC
Upload by SAC
Upload by SAC
Upload by SAC
Upload by SAC

 

Lương Ngộ bất chấp nhìn chằm chằm nàng hồi lâu, sự chuyên chú đó, sự ẩn nhẫn kìm nén nhưng lại mừng như điên đó khiến trái tim Nguyệt Hồi mạnh mẽ run lên một cái.

 

“Có phải là thật không?” Hắn thấp giọng hỏi.

 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Nguyệt Hồi ngượng ngùng: “Có phải thật hay không thì ta không thể nói rõ, mời Thái y nhìn qua mới có thể biết được.”

 

Thế là Lương Ngộ tự mình đi mời Hồ Viện sử đi vào thiên điện bắt mạch, Hồ Viện sử nghiêng đầu xác nhận nhiều lần, cười chắp tay nói: “Chúc mừng nương nương, người có hỷ rồi. Nhìn theo mạch tượng thì khoảng ba tháng, mấy ngày nay dù sao nương nương cũng phải cẩn thận một chút, mặc dù thai đã ổn định nhưng căn cơ vẫn chưa vững vàng, tốt hơn là ít đến buồng sưởi phía Đông. Thần kê đơn thuốc an thai cho nương nương, không nên uống nhiều, hai thang là đủ. Khí huyết của nương nương dồi dào, điều trị một chút, bình thường ăn uống cẩn thận là không có gì đáng lo.”

 

Vào thời khắc này, tâm thái của Nguyệt Hồi thật sự là khó mà nói nên lời, tuy nói nàng đã sớm có linh cảm đó nhưng thật sự mang thai rồi lại có một cảm giác vừa vui vừa buồn.

 

Đứa trẻ này tới đúng lúc, cũng không phải đúng lúc, bọn họ có khoảng thời gian không dùng thuốc nữa, nếu như một mực không có động tĩnh thì sợ là ca ca sẽ hoài nghi về khả năng của bản thân. Nếu nói là đúng lúc, Hoàng đế lại khỏe mạnh, nếu như tương lai lộ vẻ nghi ngờ, có thể giấu giếm lại không thể nào lừa gạt được, chuyện này mà ầm ĩ lên thì chính là họa lớn ngập trời.

 

Nguyệt Hồi nhìn Lương Ngộ, không biết là hắn tính toán làm sao để chu toàn. Lương Ngộ đã lăn lộn trong quan trường nhiều năm, sớm đã luyện thành thủ đoạn cao siêu ba phải, hắn châm chước nói với Hồ Viện sử: “Hồ Viện sử cứ kê đơn, có điều chuyện này tạm thời không nên để lộ ra. Trước mắt Hoàng thượng bệnh không khỏi, Hoàng Quý phi nương nương mới được tấn phong một tháng, Thái tử điện hạ không phải do nương nương sinh ra, điểm ấy Viện sử đại nhân biết mà. Cho dù vì Thái tử điện hạ, tin vui của nương nương vẫn là chờ bệnh tình của Hoàng thượng hơi ổn định một chút rồi lại để gia ta tự mình hồi bẩm với Hoàng thượng.”

 

Hồ Viện sử chỉ là một Thái y nho nhỏ, ông không hiểu tình thế trong triều thay đổi bất ngờ, chỉ biết Ti Lễ giám đã xử lý tất cả những người biết chuyện ở đường hẻm Dương Phòng, duy chỉ có ông mỗi ngày xem mạch cho thân mẫu của Thái tử còn giữ được một mạng, tiếp tục đảm nhiệm chức vụ ở Thái Y viện. Ông thấy đây là ân điển của Lương Chưởng ấn, mình càng là con khỉ trong câu giết gà dọa khỉ kia, lúc ấy ông sợ hãi. Bây giờ điều mình có thể làm chỉ là Chưởng ấn nói cái gì thì là cái đó. Mình chỉ cần bắt mạch cho tốt, kê đơn thuốc, những công việc khác hoàn toàn không biết không hỏi, chính là bổn phận của ông.

 

Hồ Viện sử thưa dạ đáp vâng: “Hán công nói có ý, bệnh tình của Hoàng thượng nặng nề, kỵ nhất là vui buồn quá mức. Tin tốt của nương nương giữ lại chờ bệnh tình của Hoàng thượng dịu đi một chút rồi nói cũng không muộn.”

 

Lương Ngộ vừa lòng rồi: “Ngươi đi đi, hai ngày này vất vả một chút, gia ta thấy ban đêm chủ tử rất không an ổn, còn cần người của Thái Y viện các ngươi lúc nào cũng trông coi mới tốt.”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 

Hồ Viện sử đáp vâng rồi khom người lui ra khỏi thiên điện.

 

Trong điện chỉ còn lại Lương Ngộ và Nguyệt Hồi, Lương Ngộ hít sâu một hơi, run rẩy chắp tay hướng về phía nàng: “Chúc mừng… chúc mừng nương nương.”

 

Đây là chịu kích thích lớn cỡ nào, giống như lời nói cũng không nói lưu loát được. Nguyệt Hồi bật cười: “Chẳng lẽ Hán thần không cao hứng sao?”

 

Hắn rất cao hứng, cao hứng đến muốn khóc, cao hứng đến mức không biết nên như thế nào cho phải.

 

Lúc trước vào cung, mặc dù may mắn giữ lại được thân thể đầy đủ, nhưng hắn biết đời này chắc chắn là số mệnh đoạn tử tuyệt tôn rồi. Hắn không thể nào để lại nhược điểm lớn như vậy, chờ người ta bắt lấy. Những kẻ thủ hận hắn đến tận xương kia, cho dù không có gió thì cũng muốn làm sóng nổi ba thước, nếu như thật sự có con, cho dù là đuổi tới chân trời thì bọn chúng cũng sẽ đào người ra.

 

Hắn đã quyết định sẽ một thân một mình, thế nhưng không nghĩ tới ông trời lại tặng một Nguyệt Hồi cho hắn. Bây giờ quanh đi quẩn lại, lại khám ra có thai, tuy là tương lai đứa trẻ không thể quang minh chính đại gọi hắn là cha nhưng nhìn ở trong mắt, nuôi dưỡng ở trước mặt cũng là bằng chứng của sự viên mãn trong đời này.

 

Thật ra từ lúc vừa rồi Hồ Viện sử nói Nguyệt Hồi có hỷ, hắn đã run lên, muốn ngăn cũng ngăn không nổi, vì để có thể nói ra được một câu trọn vẹn, hắn nhất định phải dùng sức nắm chặt tay mới miễn cưỡng ngăn chặn được đáy lòng đang điên cuồng này.

 

Hắn muốn ngửa mặt lên trời cười to, muốn hô to một tiếng “Lương Ngộ ta cũng có ngày hôm nay!” Thân thể của hắn giống như một loại vật chứa nào đó, sự vui sướng vô biên đã đổ đầy vào trong hắn, sắp tràn ra bên ngoài. Nhưng hắn không thể nào tùy ý vào lúc này, hắn chỉ có thể dốc hết toàn lực để kiềm chế, kiềm chế mỉm cười, kiềm chế nhẹ giọng thì thầm, lúc Nguyệt Hồi hỏi hắn có cao hứng hay không, hắn mở lòng bàn tay ra cho nàng nhìn.

 

Nguyệt Hồi vừa nhìn liền hiểu, móng tay của hắn bấm vào lòng bàn tay sâu như vậy, sâu đến mức gần như sắp cắt rách da thịt, có thể thấy được hắn đã bỏ ra sức lực lớn thế nào để kiềm chế.

 

Nàng cũng có chút đau lòng: “Cục cưng của ta thật là có phúc, nó vừa đến, cữu cữu đã cao hứng đến mức này!”

 

Nàng luôn thích trêu đùa hắn, hắn cũng thường bị nàng trêu chọc đến mức xấu hổ, nhưng mà sự yêu thích này đè nặng trĩu trong lòng, không tiêu tan được. Ở đây nhiều người phức tạp, hắn không thể ôm nàng vào lòng mà chúc mừng, đành phải đè nén giọng nói dặn dò nàng: “Lúc này càng phải cẩn thận thân thể của mình, dù thế nào cũng không thể đi đến Ngự tiền nữa.”

 

Nguyệt Hồi gật đầu nhưng lại khó xử: “Không phải là ta làm cho người khác xem sao, không để người ta nói Hoàng Quý phi này làm như không làm được.”

 

Lương Ngộ cau mày nói: “Phía trên nàng lại không có bà bà nhìn chằm chằm, muốn làm cho ai xem? Làm cho bọn thái giám cung nhân kia xem? Nàng cứ điều trị thật tốt, người ở Ngự tiền đủ dùng, nàng có Thái tử phải chăm sóc, không ai dám đến bới móc nàng.”

 

Không đến trước giường bệnh của Hoàng đế thì đương nhiên là được, chỉ sợ lỡ như Hoàng đế vượt qua được điểm mấu chốt thì đứa trẻ này phải thế nào mới có thể giấu giếm được? Lần trước Trân Hi đã khiến hắn chịu đủ đả kích, nếu như mình lại bắt chước làm theo lần nữa, vậy hắn không cần phải chết vì bệnh, tức giận cũng tức đến mức thăng thiên.

 

Lương Ngộ nhìn ra được sự lo sợ của nàng, hắn ấm giọng trấn an nàng: “Đến lúc đó tự nhiên sẽ có cách qua mắt được, nàng không cần phải lo lắng. Huống hồ…” Hắn quay lại nhìn về phía buồng sưởi phía Đông, cô đơn nói: “Lần này sợ là thật sự không được rồi, người ta đều nói khó qua được cuối năm, nếu như không gắng nổi thì cũng là số mệnh rồi!”

 

Bắt đầu từ đó, Càn Thanh cung dường như thắp đèn đuốc sáng trưng hàng đêm. Cũng may sau khi cửa cung khóa lại, các cung đều không được qua lại, ngay cả các phi tần ban ngày muốn tới gặp mặt thánh giá, từng người đều bị khuyên quay về. Tử Cấm thành này có nhiều người không? Đương nhiên là nhiều, hơn nữa là vừa nhiều vừa phức tạp, nhưng cố ý muốn che giấu một chuyện thật ra cũng không khó. Lương Ngộ ra lệnh một tiếng, bất cứ tin tức gì bên trong Càn Thanh cung cũng không được truyền ra bên ngoài, bởi vậy bệnh tình của Hoàng đế chỉ được tiết lộ lẻ tẻ cho Nội các, nói thân thể vạn tuế gia càng ngày càng kém, triều chính gần đây không thể đích thân xử lý, muốn mời Trương Thủ phụ và chư vị hao tổn nhiều tâm trí.

 

Mưa dầm không ngớt, lại gặp mùa đông khắc nghiệt, người giống như đá bị đông lại ở trong vạc. Vì thế Tử Cấm thành không tránh khỏi việc bị một mảnh mù mịt to lớn bao phủ, mưa gió thổi qua cây cối trong vườn ở Từ Ninh cung, tiếng xào xạc gào thét kia vẫn luôn truyền tới trong Càn Thanh cung.

 

Trong ngoài điện đều thắp đèn không phân biệt ngày đêm sáng tối, dường như chỉ có đèn đuốc chiếu sáng mỗi một xó xỉnh, mới có thể xua đuổi tà ma, giữ lại mạng của Hoàng đế.

 

Thái y ở thiên điện lại một lần nữa bàn bạc về đơn thuốc, mấy ngày trước đám người còn tranh luận lược lý, chín người mười ý, hôm nay đã đạt được sự nhất trí với nhau.

 

Hồ Viện sử đưa đơn thuốc lên, trong ánh mắt sắc bén như chim ưng của Lương Ngộ, ông có chút hạ thấp thân thể.

 

Tất cả đều là thuốc lọc gan giải sầu, ý muốn điều dưỡng, không phải chữa bệnh. Lương Ngộ cầm tờ giấy kia, trên tay khẽ run một cái.

 

“Các Thái y đã túc trực ba đêm liền rồi, lát nữa đến phòng vây phía Đông nghỉ ngơi một chút. Hồ Viện sử cực khổ thêm hai ngày nữa, bệnh tình của chủ tử không thể rời khỏi ngươi được.” Lương Ngộ chậm rãi xếp đơn thuốc lại rồi đưa qua.

 

Hồ Viện sử đáp vâng, không dám giương mắt, khom lưng nhận lấy đơn thuốc. Lương Ngộ mặc duệ tát dài tay có hoa văn màu đen, trên ống tay áo là hoa văn hình mây tơ vàng và mãng xà vảy lân tầng tầng lớp lớp, làm nổi bật lên ngón tay hoàn mỹ như bạch ngọc. Nhưng mà trên đôi tay đẹp đẽ này lại nắm biết bao nhiêu mạng người, thật sự là đếm cũng đếm không xuể. Lỡ như Hoàng đế băng hà, nếu như chiêu cáo thiên hạ như thường, vậy thì đám Thái y bọn họ có thể còn sống được; nếu như giữ kín không phát tang, vậy không cần phải nói, đám người bọn họ không có một ai có thể sống sót đi ra khỏi Càn Thanh cung.

 

Cho nên một mình Hoàng đế làm liên lụy đến bao nhiêu người, có ai mà không muốn chữa khỏi cho Hoàng đế. Nhưng ý trời khó làm trái, thiếu niên thiên tử như đèn đã cạn dầu, dù cho là thần tiên thì cũng khó cải tử hoàn sinh.

 

Hồ Viện sử run run: “Hán công…”

 

Lương Ngộ quay lại nhìn, ừm một tiếng: “Hồ đại nhân có lời gì muốn nói?”

 

Đúng lúc này, ở cửa điện có bóng người thò đầu vào, là Trân ma ma bên cạnh Thái hậu.

 

Lương Ngộ cất giọng cho bà ta tiến vào, Dương Ngu Lỗ dẫn người rảo bước đi vào cánh cửa, Trân ma ma tiến lên hành lễ nói: “Bẩm Chưởng ấn đại nhân, giờ Thìn ba khắc, Thái hậu nương nương băng hà rồi.”

 

Quả nhiên là mưa gió không ngớt, là thời tiết thích hợp để chết. Lương Ngộ thở dài một cái: “Trước tiên khâm liệm cho Thái hậu, lát nữa gia ta lại phái người tới xử lý.”

 

Trân ma ma đáp vâng, nhận lệnh quay về Từ Ninh cung, Hồ Viện sử thấy thế thì cũng không thể ở lại, ông chắp tay rồi lui ra khỏi thiên điện.

 

Trong điện chỉ còn lại Dương Ngu Lỗ, hắn ta nhẹ nhàng gọi một tiếng lão tổ tông: “Ngược lại cũng vẫn có thể xem là một thời cơ tốt.”

 

Lương Ngộ gật đầu: “Chuyện của Hoàng thượng không biết lúc nào sẽ xảy ra, nếu khéo… đưa tiễn cũng tốt, tránh cho việc đường xuống không dễ đi.”

 

Lời nói cũng không cần nói rõ, nhắc đến là đã hiểu rõ rồi. Nếu chuyện của Thái hậu không xảy ra, Hoàng đế yên lặng băng hà, thật sự là tối lửa tắt đèn, ngay cả tăng lữ niệm kinh mở đường cũng không có, con đường đế vương đời này bước đi có lẽ là rất tịch mịch. Chuyện của Thái hậu xảy ra, đúng lúc là cơ hội tốt, vừa vặn để lại không gian cho Hoàng đế, cho dù không thể danh chính ngôn thuận lấy quy chế của đế vương để xử lý nhưng ít nhất cũng có thể mượn lễ tang của Thái hậu, cũng có thể ra đi có thể diện một chút.


“Ngươi đi sắp xếp đi, lặng lẽ đưa linh cữu của Thái hậu đặt ở thái lăng, cung điện tang lễ ở Cảnh Sơn phải chọn ra chờ tang.”

 

Dương Ngu Lỗ đáp vâng rồi đi ra ngoài gọi hai người hầu hạ ngự tiền, cùng nhau đi về phía Nguyệt Hoa môn.

 

Lương Ngộ từ trên ghế bành đứng lên, cởi sợi bồ đề trên cổ xuống chậm rãi đếm. Đi ra ngoài nhìn trời, trời vẫn tối tăm tối mịt, không có dấu hiệu tạnh mưa, bên trong buồng sưởi phía Đông rất yên tĩnh, đứng dưới mái hiên lắng nghe, nghe lâu rồi thì khiến cho người ta quên hít thở.

 

Bỗng nhiên màn cửa khẽ động, Liễu Thuận từ trong điện bước ra, trông thấy hắn liền bước nhanh tiến lên hồi bẩm, nói: “Lão tổ tông nhanh đi xem một chút đi, vạn tuế gia tỉnh rồi, nói là muốn gặp ngài đấy.”

 

Lương Ngộ vội vàng đi về phía buồng sưởi phía Đông, vào cửa thì thấy Hoàng đế nửa tựa vào gối, gương mặt mặc dù gầy gò nhưng trông tinh thần cũng không tệ lắm. Tất Vân đang hầu hạ y uống nước, y chậm rãi uống vào một chút, nghe thấy tiếng bước chân, y giương mắt nhìn, thấy Lương Ngộ tiến vào thì hơi cong khóe môi: “Đại bạn.”

 

Người bên trong buồng sưởi phía Đông lập tức đều lui ra ngoài, Lương Ngộ vén bào muốn tiến lên, Hoàng đế lắc đầu: “Cứ nói chuyện như vậy thôi.”

 

Lương Ngộ đành phải dừng chân, ấm giọng nói: “Chủ tử bình phục rồi, thần liền phái người đi hồi bẩm Hoàng Quý phi.”

 

Hoàng đế vẫn lắc đầu: “Nàng là một cô nương, thân thể yếu ớt, đừng để nàng tới, chỉ chúng ta nói chuyện một lúc thôi.” Ánh mắt của y trở nên xa xăm, buồn bã nói: “Đại bạn, thân thể trẫm trẫm tự biết, nào có phải là bình phục, chỉ là hồi quang phản chiếu thôi. Thời gian của trẫm không còn nhiều, không chờ được cũng không kéo dài được… trẫm chỉ cầu đại bạn một việc, hết lòng thay trẫm phụ tá nhi tử của trẫm, để Thái tử thành người tài giỏi, đừng giống như trẫm, đặt tiêu chuẩn vượt quá khả năng, chẳng làm nên trò trống gì.”

 

Y oán giận bản thân, mang theo ý tứ chán ngán thất vọng, Lương Ngộ đành phải an ủi y: “Chủ tử dù sao cũng không thể suy nghĩ lung tung, ngài trẻ tuổi, bệnh tình đến ào ạt, hết bệnh cũng rất nhanh, nào có đến mức độ như vậy. Ngày sau Thái tử sẽ có ngài tự mình dạy bảo, không cần thần đến phụ tá…”

 

Hoàng đế gấp gáp: “Lúc này không phải là lúc khách sáo từ chối, đại bạn, người nhất định phải đồng ý với trẫm!”

 

Lương Ngộ thấy y gấp đến đỏ mặt thì vội nói vâng: “Mệnh lệnh của chủ tử, thần nào dám không nghe theo, thần nhất định sẽ dốc hết toàn lực phụ tá Thái tử điện hạ, xin chủ tử buông lỏng tinh thần, cố gắng điều dưỡng thân thể.”

 

Lúc này Hoàng đế mới yên lòng, thở dài một hơi nói: “Ngươi nhắn với Nguyệt Hồi, trẫm có lỗi với nàng, đến chết cũng làm liên lụy đến nàng. Cả đời này trẫm không có bằng hữu, chỉ có nàng nguyện ý kết giao với trẫm, lại bị trẫm làm hại cầm tù trong thâm cung này, cả đời này không được xuất giá sinh con, trẫm thật sự thẹn với nàng.”

 

Lương Ngộ luôn luôn bình thản, hắn nhã nhặn nói: “Chủ tử biết tính tình Hoàng Quý phi mà, trời sập rồi nàng cũng có thể lấy làm mền. Trước kia vì không thể ngồi lên vị trí Quý phi, trên đường xuôi Nam tức giận đến mức thở hổn hển, bây giờ còn cao hơn Quý phi một bậc, trong lòng đắc ý đấy, chủ tử cứ an tâm, không cần phải quan tâm đến nàng.”

 

Hoàng đế gật đầu: “Cũng may có ngươi che chở nàng, trẫm cũng không lo lắng con đường tương lai của nàng không dễ đi, nàng là người thoải mái như vậy, Thái tử do nàng nuôi dưỡng lớn lên, nhất định sẽ giống tính tình của nàng, không đến mức tâm tư nặng nề giống trẫm.” Y nói xong thì chậm rãi chuyển ánh mắt sang nhìn Lương Ngộ, khuôn mặt tái nhợt nổi lên chút ý cười: “Đại bạn, đời này trẫm có thể gặp ngươi là may mắn của trẫm. Cho dù mang dáng vẻ quân thần thì người là thầy tốt bạn hiền của trẫm, là người tốt nhất với trẫm. Trẫm còn nhớ rõ, khi còn bé trẫm muốn ăn dâu tằm, là ngươi leo lên cây vào trời mùa hạ, hái xuống cho trẫm một sọt lớn…. những tình cảm này, cho dù trẫm xuống dưới nền đất cũng sẽ không quên.”

 

Một người bệnh nặng bắt đầu nhớ lại trước kia, thực sự không được tính là báo hiệu tốt gì. Lương Ngộ nói: “Chủ tử mới tốt lên một chút, đừng nói một hơi nhiều lời như vậy, nghỉ ngơi điều dưỡng tinh thần thêm một chút, còn nhiều thời gian.”

 

Hoàng đế nghe vậy thì buồn bã cười cười, lẩm bẩm nói: “Đúng vậy, trẫm nên điều dưỡng tinh thần…”

 

Đáng tiếc lần này vừa điều dưỡng liền cuối cùng không thể tỉnh lại nữa.

 

Lúc tin tức Hoàng đế về trời truyền đến chỗ Nguyệt Hồi, nàng vừa mới dỗ Thái tử nằm ngủ. Tần Cửu An tiến vào bẩm báo, nàng cho rằng mình nghe nhầm, liên tục hỏi nhiều lần: “Ngươi nói cái gì?”

 

Tần Cửu An khóc ròng nói: “Hoàng Quý phi nương nương nén bi thương, vạn tuế lão gia, băng hà rồi.”

 

Nguyệt Hồi đứng ở nơi đó, trong đầu trực tiếp choáng váng, mặc dù nàng đã sớm chuẩn bị nhưng khi chuyện thật sự xảy ra cũng làm cho nàng sợ hãi luống cuống, không biết làm thế nào cho phải.

 

Nàng khóc lớn lên: “Chưởng ấn đâu? Chuyện này xử lý thế nào?”

 

Tần Cửu An vội vàng làm động tác im lặng: “Nương nương dù sao cũng nhịn xuống, Hoàng đế có di chỉ giữ kín không phát tang, nương nương biết thì thôi, dù sao cũng phải che giấu tam cung lục viện.”

 

Nguyệt Hồi che miệng lại, mờ mịt ngồi xuống đờ đẫn một lúc, chuyện của Hoàng đế và Thái hậu đụng nhau, nàng cũng biết Lương Ngộ dự định giấu giếm. Trước kia nàng không cảm thấy có bao nhiêu khó khăn, nhưng khi sự việc thật sự đến trước mặt lại giống như không thể tưởng tượng nổi, phảng phất như sau lưng có sóng lớn thúc đẩy, thô bạo đẩy người ta đến tình cảnh như thế.

 

Nàng đứng dậy, giống như con ruồi không đầu mà nói: “Ta phải đi nhìn Hoàng thượng một chút.”

 

Tần Cửu An chắp tay nói: “Lão tổ tông dặn dò, nơi của người mới chết không sạch sẽ, xin nương nương chờ khâm liệm xong rồi qua.”

 

“Người đều mất rồi, còn không cho ta gặp mặt lần cuối?” Nàng nói đến mức tức hổn hển, một là thương tâm vì Hoàng đế chết yểu, thứ hai là ca ca quá bảo vệ nàng rồi, tuy ở trước mặt những người thân tính như Tăng Kình nàng cũng phải làm ra vẻ cực kỳ bi thương, nếu không thì di phúc tử này liền khó mà khiến cho người ta tin phục.

 

Nàng vội vàng chạy tới Càn Thanh cung, nhấc bản lề rèm cửa tơ lụa màu vàng sáng, liếc mắt liền trông thấy mấy thái giám mặc đồ trang, đang quỳ trên chân thay áo mũ cho Hoàng đế.

 

Gương mặt kia đã gầy đến không còn dáng vẻ gì, lúc không còn sức sống trông lại lạ lẫm như vậy. Nàng bỗng nhiên có chút sợ, hoảng hốt lùi về sau hai bước, một cánh tay ở sau lưng nhẹ nhàng đỡ lấy: “Xin nương nương nén bi thương.”

 

Nguyệt Hồi quay đầu nhìn hắn một cái, lại nhìn người trên long sàng, im lặng khóc thầm: “Ca ca, Hoàng thượng…”

 

“Rồng vạn năm đến làm khách, xã tắc đau đớn mất đi người chủ tài hoa, quả thật là sự bất hạnh lớn của Đại Nghiệp. Nhưng việc đã đến nước này, vẫn xin nương nương lấy đại cục làm trọng, xin nghe theo di chỉ của Hoàng thượng, bảo trọng bản thân thật tốt, tận tâm nuôi dưỡng Thái tử điện hạ.”

 

Nguyệt Hồi nghe hắn nói toàn lời xã giao, biết mình thất thố, nàng chỉ có thể gật đầu: “Vậy tất cả liền dựa vào Hán thần rồi.”

 

Lương Ngộ nói vâng rồi cất giọng gọi người, đưa nàng về tẩm cung.

 

Mọi thứ sau đó đều do Ti Lễ giám xử lý, chiêu cáo thiên hạ Thái hậu đi xa, bố trí linh đường lớn ở Từ Ninh cung, làm thủy lục đạo tràng* lớn. Tuy trên linh vị cao cỡ nửa người viết là đại sự Hoàng Thái hậu nhưng người nằm trong quan tài là ai, trong lòng Nguyệt Hồi biết rõ ràng. Bởi vậy lúc khóc tang, phần chân tình thật ý kia thật sự giống như giả vậy, đến mức các phi tần ở phía sau nghị luận: “Quả thật là không có mũi khoan thì không làm được nghề gốm sứ**. Sợ là Hoàng Quý phi nương nương chưa từng gặp Thái hậu được mấy lần đâu, Thái hậu vừa băng hà đã có thể khóc thành như thế, chẳng trách người ta có thể một bước lên mây, một chân lên đỉnh.”

 

*Một loại pháp hội, thời gian ít thì bảy ngày, nhiều thì bốn mươi chín ngày, tụng kinh, ăn chay, sám hối, cầu xin cho chúng sinh lục đạo thoát khỏi bể khổ.

 

**Nguyên văn là 没有金刚钻, 揽不了这瓷器活, câu gốc là 没有金刚钻就别揽瓷器活: "kim cương toản" (金刚钻) là mũi khoan kim cương mà thợ gốm/thủ công dùng để khoan/đục món đồ gốm/sứ. Đây là một vật dụng vô cùng quan trọng đối với công việc của họ, thiếu nó không sống được. Cho nên mới có câu "không có mũi khoan thì đừng hòng làm nghề sứ/gốm".

Nghĩa rộng là "liệu sức mà làm".

 

Về phần đặt linh cữu sau này thì cũng theo quy chế của Hoàng Thái hậu mà đặt bảy bảy bốn mươi chín ngày, trong vòng bốn mươi chín ngày này Hoàng đế không ra mặt tế bái, đám đại thần Nội các kia cũng không sinh nghi. Dù sao thì long thể của Hoàng đế không khỏe lâu ngày, hơn nữa Hoàng đế và Hoàng Thái hậu vốn là cây kim và cọng râu, lễ tang của Thái hậu mà Hoàng đế không ra mặt, một là vì tị hiềm, hai là vì tình cảm không đủ. Đợi đến lúc chuyển từ Tử cung đến đặt tại Quan Đức điện ở Cảnh Sơn thì lần quốc tang mới được tính là hoàn toàn hạ màn.

 

“Năm năm.” Lúc Lương Ngộ tới gặp nàng, hắn nhạt giọng nói: “Hết năm năm, Thái tử đã học vỡ lòng rồi, liền có thể thuận lợi kế tục đế vị.”

 

Nguyệt Hồi cười hỏi: “Hán thần không nghĩ tới việc để đứa trẻ trong bụng ta làm Hoàng đế?”

 

Lương Ngộ nghe thấy thì liếc mắt quan sát nàng: “Nương nương có ý định này sao?”

 

Nguyệt Hồi cầm bầu múc nước, điềm tĩnh đổ vào hai gốc cây mẫu đơn của nàng, trông thấy có lá mới mọc ra, nàng thương tiếc nhẹ nhàng vuốt ve, cười nói: “Cái lá cây này non quá, không trải qua được mưa to gió lớn. Thái tử là dòng dõi máu mủ của đế vương, lại có Hán thần phụ tá, tương lai thừa kế dòng dõi là chuyện thuận lý thành chương, Còn hai mẫu tử chúng ta, có cơm ăn có áo mặc, có thể gặp chàng bất cứ lúc nào là đã đủ rồi. Tương lai con lớn lên, làm một vương gia nhàn nhã thôi, nuôi một đống thê thiếp, sinh một đống con cháu, khai chi tán diệp cho Lương gia chúng ta là rất tốt rồi.”

 

Lương Ngộ im lặng, trong đôi mắt trong veo kia chứa đựng vô số dã tâm và dục vọng, ánh mắt hắn khẽ lóe lên, dời khỏi người nàng.

 

Hắn đưa tay lấy xuống một chiếc lá, chuyển động vòng quanh dưới ánh nắng, nhìn gân lá ngang dọc xòe ra giữa phiến lá uốn lượn, hắn vẫn nỉ non: “Dòng dõi máu mủ… thứ đó thì đáng là gì, ta nói ai có thì người đó có.” Nói xong, hắn phát hiện ra Nguyệt Hồi kinh ngạc nhìn hắn thì lại tiếp tục cười một tiếng: “Giang sơn lớn như vậy, đến cùng cũng không thể giao vào tay hôn quân, cứ xem tiếp đi đã, chọn người có đức hạnh tài năng mà cai quản thiên hạ. Nếu Thái tử thành người có tài, thần nhất định sẽ dốc hết toàn lực phụ tá hắn, nếu như không nên thân…” Hắn vừa nói vừa tới gần bên tai nàng: “Bồi dưỡng nhi tử của chính chúng ta cũng không phải là không thể.”

 

lust@veland
Chương trước
Bình Luận (0 Bình Luận)