TÌM NHANH
VƯƠNG GIA CƯNG CHIỀU THÊ TỬ
Tác giả: Lý Tức Ẩn
View: 1.100
Chương trước Chương tiếp theo
CHƯƠNG 24
Upload by Garden of Eden
Upload by Garden of Eden
Upload by Garden of Eden
Upload by Garden of Eden
Upload by Garden of Eden
Upload by Garden of Eden
Upload by Garden of Eden
Upload by Garden of Eden
Upload by Garden of Eden
Upload by Garden of Eden
Upload by Garden of Eden
Upload by Garden of Eden
Upload by Garden of Eden
Upload by Garden of Eden

Chương 24

 

"Tổ mẫu! Người nhìn phu quân xem, chàng thật sự không cần cháu nữa." Trong lòng Liễu Phù thật ra rất sợ, hiện giờ mọi hy vọng của nàng đều phó thác trên người Cố Yến, nhưng Cố Yến không cần nàng nữa thì nàng phải làm sao?

 

Vì vậy, tiếp sau đó nàng nằm sấp trong lòng lão phu nhân khóc, trái lại là khóc thật sự.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 

Nghĩ đến những khổ cực nàng phải chịu trong kiếp kia, nàng đều sợ hãi.

 

Kỳ thực nhiều lúc cũng nàng cũng rất giận Cố Yến. Vốn dĩ sau khi ly hôn mỗi người có thể tự do cưới gả, cũng chẳng phải việc gì đáng nói. Thế nhưng hắn một bước thăng cao trở thành quyền thần huân quý trong triều. Nàng là thê tử cũ của hắn, mặc dù có tiền có sắc, thế nhưng cũng chẳng ai dám rước nàng.

 

Thê tử cũ của quyền thần huân quý, ai dám lấy?

 

Đều tại hắn!

 

Thế nhưng nàng vì hắn chịu nhiều uất ức như vậy mà một chút áy náy hắn cũng không có. Vậy hắn có bản lĩnh thì đừng để nàng gả cho người khác, có bản lĩnh thì cưới nàng về lần nữa đi.

 

Hắn chính là cố ý!

 

Nam nhân bụng dạ hẹp hòi! Ngụy quân tử!

 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Có bản lĩnh hiện giờ không cần nàng, thì lúc ban đầu có bản lĩnh đừng có lấy nàng. Hừ, loại nam nhân như vậy, chỉ có thể cùng chung hoạn nạn, không thể cùng hắn hưởng phúc.

 

Liễu Phù càng nghĩ càng khó chịu, càng khó chịu thì khóc càng lớn. Nhào vào trong ngực lão phu nhân, khóc đến mức trong lòng lão phu nhân trở nên mềm nhũn.

 

"Tiểu Phù không khóc, cháu không làm sai chuyện gì hết, nếu Trừng Chi dám bỏ cháu, tổ mẫu sẽ giúp cháu đánh nó." Lão phu nhân ôm một đại mỹ nhân yểu điệu trong lòng, một bên dịu dàng khuyên bảo, một bên dùng ánh mắt sắc như đao phóng về phía kẻ cầm đầu đứng bên cạnh.

 

Đến cả mí mắt Cố Yến cũng chẳng thèm nhấc một chút, mặc kệ nàng khóc, hắn vẫn thờ ơ.

 

Liễu Phù vừa khóc vừa lặng lẽ nhìn Cố Yến chăm chú, thầm hỏi tại sao hắn vẫn chưa đến khuyên nàng.

 

Mau tới khuyên nàng đi, mau đảm bảo hắn sẽ không bỏ nàng. Chỉ cần hắn nói một chút lời tốt đẹp, cho nàng một cái bậc thang, nàng nhất định sẽ không ầm ĩ nữa.

 

Thế nhưng, Cố Yến căn bản không để ý nàng.

 

Lão phu nhân thật sự không nhìn tiếp được nữa, bắt đầu quở mắng cháu trai: "Trừng Chi, bắt đầu từ lúc nào cháu đã trở thành kiểu người như thế? Lúc trước tổ mẫu dạy cháu như thế nào? Không cần biết lúc trước cháu và thê tử cãi nhau như thế nào, thế nhưng nó đường đường là thiên kim nhà quyền quý, lại nguyện ý "hạ thấp bản thân" mà gả cho cháu, đến Cố gia chúng ta chịu khổ. Hiện giờ Cố gia trở mình, cháu lại muốn vứt bỏ con bé?"

 

Cố Yến không nói lời nào.

 

Lão phu nhân lại nói: "Con bé từ lúc bắt đầu cũng chẳng biết thân phận của cháu!"

 

Nói đến đây, Cố Yến mới nhấc mí mắt đang hạ xuống lên nhìn thê tử mình một cái. Quả nhiên thấy thê tử không khóc nữa, bắt đầu vểnh tai lắng nghe, thậm chí mắt còn vụng trộm liếc hắn.

 

"Nàng biết hay không biết thân phận của cháu, tổ mẫu hỏi một câu sẽ rõ."

 

Liễu Phù kinh ngạc, đang suy nghĩ có nên nói thật hay không, thế nhưng lão phu nhân căn bản không cho nàng cơ hội.

 

Lão phu nhân vỗ mạnh tay lên bàn trà: "Ngươi càng lúc càng không có lý lẽ gì."

 

Liễu Phù dần dần nín khóc, vuốt đôi mắt sưng đỏ nói: "Nếu phu quân đã không cần thiếp nữa, vậy thì thiếp sẽ thu dọn đồ đạc trở về nhà mẹ."

 

Nói xong, Liễu Phù đứng dậy chạy đi như một cơn gió.

 

"Còn không đuổi theo!" Lão phu nhân kinh ngạc, tức giận thật sự.

 

Cố Yến nói: "Yên tâm đi, nàng sẽ không đi đâu."

 

Tống thị nói: "Tổ mẫu, vậy cháu đi xem tiểu Phù thế nào."

 

"Cháu đi khuyên con bé, bảo chứng cho nó để con bé yên tâm, Cố gia không thể nào vứt bỏ nó." Lão phu nhân lần nữa nói.

 

"Cháu biết ạ." Tống thị hành lễ với lão phu nhân, sau đó nhìn tiểu thúc nhà mình một cái, thở dài lắc đầu mới rời đi.

 

Đợi sau khi Tống thị bế Giảo nhi ra ngoài, lão phu nhân cùng Cố nhị phu nhân thay nhau chỉ trích Cố Yến.

 

"Trừng Chi, cháu thật sự khiến ta thất vọng."

 

"Trừng Chi, đừng nói lão thái thái, đến cả nhị thẩm cũng thất vọng với cháu. Cháu nhìn tiểu Phù xem, đứa trẻ ngoan mà cháu nỡ lòng đối đãi với nó như thế."

 

Trong lòng lão thái thái khó chịu, tính khí quái gở bắt đầu nổi lên, nói chuyện giống như đứa trẻ.

 

"Bây giờ Trừng Chi giỏi rồi, có trong tay bao nhiêu là tiền. Người bên ngoài tranh nhau nịnh bợ Diêu Thú trước Diêu lão bản, không phải do nó một tay sắp đặt sao? Vả lại, sau khi Cố gia được sửa án sai, bệ hạ lại chẳng gia phong cho nó cái gì đó. Đến lúc đấy muốn tiền có tiền muốn quyền có quyền, còn có thể đặt ai vào trong mắt nữa đây?"

 

"Hừ, ngươi xem, đến cả tổ mẫu như ta nó cũng chẳng thèm đặt vào trong mắt."

 

"Nương, Trừng Chi không phải kiểu người như vậy." Cố nhị phu nhân không dám nói những lời như lão phu nhân, bắt đầu nói đỡ vài câu cho cháu trai.

 

Lão phu nhân nói: "Nó không dám? Nó còn có cái gì không dám nữa. Bỏ đi bỏ đi, dù sao ta cũng không quản nổi nó nữa, cứng cáp rồi, muốn bay rồi. Bay đi bay đi, ta xem nó có thể bay đến đâu. Đợi tổ phụ ngươi, cha ngươi trở về để cho bọn họ đánh mông ngươi."

 

"Thôi mà, nương, người nói ít một vài câu đi ạ." Cố nhị phu nhân cười làm hòa, "Trừng Chi lớn rồi, không thể giống như lúc bé nữa, trong lòng nó biết đang làm cái gì."

 

Cố Yến đứng một lát mới nói: "Nếu như tổ mẫu và nhị thẩm thích nàng ấy như thế thì con đi sẽ đi khuyên vài câu."

 

 Lão phu nhân liếc hắn một cái, cằm hơi nâng lên một chút, cảm thấy đứa cháu này vẫn nghe lời tâm trạng mới tốt lên đôi chút.

 

"Vậy ngươi còn không đi nhanh lên."

 

*

 

Tống thị đang ngồi trên giường lò với Liễu Phù, thấy tiểu thúc đẩy cửa đi vào nên vội vàng đứng lên."

 

"Tẩu nhớ ra bên kia vẫn còn chút việc phải làm, không ở đây với muội nữa." Nói xong bèn dắt tay nhi nữ, trước khi đi còn cho Cố Yến một ánh mắt.

 

Đợi Tống thị đi rồi, Cố Yến mới phất áo choàng ngồi vào chỗ mà Tống thị vừa mới ngồi.

 

"Nàng còn muốn náo loạn đến lúc nào?"

 

Vốn dĩ nhìn thấy hắn đi vào Liễu Phù đã nghĩ sẽ không náo loạn nữa rồi. Thế nhưng rõ ràng mọi việc do hắn khiêu khích trước, giờ lại nói nàng náo loạn trước, nàng không phục.

 

"Là chàng nói không cần thiếp thiếp mới khóc." Nàng ngước đôi mắt đỏ hồng nhìn hắng, "Phu quân quả thực là nhẫn tâm, nghĩ lúc chàng phải vào ngục chịu khổ, người ta nguyện theo chàng chịu tù chịu tội. Thế nhưng chàng thì hay rồi, chuyện lớn như vậy cũng giấu thiếp, nếu không phải vừa rồi tổ mẫu nói với thiếp thì thiếp cũng chẳng biết được."

 

"Thiếp, thiếp cũng không nghĩ tới mưu cầu vinh hoa phú quý cùng chàng, chỉ là thiếp cảm thấy không công bằng." Vừa nói, vừa tiếp tục khóc, "thế nhưng chàng thay đổi cũng quá nhanh, đêm hôm đó còn cùng người ta ôm hôn thân mật kêu người ta ngoan ngoãn này kia, bây giờ lại..."

 

Vừa nói, vừa nhấc tay chọc vào chỗ tim hắn. Chọc. Chọc. Chọc.

 

Nàng cắn môi: "Chàng liền... chàng liền quên người ta, người ta đáng thương biết bao. Nếu như chàng thật sự không cần thiếp, vậy thì thiếp chắc chắc sẽ ăn không ngon ngủ không yên. Nếu đã như vậy, chi bằng đừng sống nữa."

 

Trái lại Cố Yến có đủ rảnh rỗi cùng kiên nhẫn, yên tĩnh đợi nàng khóc lóc kể lể xong, hắn nhấp một ngụm trà mới nói: "Nàng cũng nghe thấy rồi, có tổ mẫu lão nhân gia ở đấy, dù ta có muốn bỏ nàng cũng không bỏ được. Nàng náo loạn một chút thì được, nhưng đừng quá đáng."

 

"Hừ!" Liễu Phù không phục, "Chàng còn trách thiếp."

 

Cố Yến nhìn nàng: "Vậy nàng muốn thế nào?"

 

Đôi mắt của Liễu Phù đảo một vòng, nhảy từ trên giường lò xuống, chen qua đây, ngoan ngoãn nép vào ngực hắn, đôi tay nhỏ còn không thành thực, từng chút từng chút một chọc vào ngực hắn, đôi mắt nàng cũng nhìn chằm chằm vào vị trí trái tim hắn, nũng nịu nói: "Vậy chàng giúp người ta lau nước mắt, rồi ôm người ta dỗ dành đi."

 

"Rồi nói thêm mấy lời ngọt ngào, rồi đảm bảo dù xảy ra bất cứ chuyện gì cũng sẽ không bỏ thiếp. Vậy thì thiếp sẽ suy nghĩ cẩn thận xem lần này có nên bỏ qua cho chàng không."

 

Ánh mắt Cố Yến không hề lay chuyển, cứ nhìn nàng chằm chằm.

 

Lát sau mới nói: "Tục ngữ nói, phu thê đầu giường cãi nhau cuối giường làm lành, thế nhưng làm lành cách nào ta không cần nói nàng chắc hẳn cũng biết. Nếu nàng thật sự muốn ta làm nàng, thì dựa sát vào đây một chút."

 

Liễu Phù kinh ngạc, vội vàng sợ hãi nói: "Vậy vậy vậy vậy vậy thế kia được rồi, thấy chàng vội vàng chạy tới làm hòa, thiếp không so đo với chàng nữa, tha thứ cho chàng đấy. Cái kia... tổ mẫu lão nhân gia chắc hẳn bây giờ đang cần thiếp, thiếp qua đó đây."

 

Lời còn chưa nói xong đã vội vã chuồn thẳng ra ngoài.

 

Cố Yến lại giống như chẳng vội vã gì, tiếp tục ngồi bên giường uống trà.

 

Sau khi xác định Cố Yến sẽ không bỏ mình, Liễu Phù vui lâng lâng. Hai ngày này khí sắc rõ ràng cũng tốt hơn nhiều.

 

Vẫn như mọi ngày, nàng chạy việc trong cửa hàng, sau đó trước khi mặt trời xuống núi thì trở về.

 

Mỗi ngày khi về nhà đều mang rất nhiều đồ ăn nóng hổi và điểm tâm trở về. Bình thường mặc dù Cố gia cũng không để Doãn nhi và Giảo nhi chịu khổ chịu đói, thế nhưng hai đứa trẻ vẫn vô cùng yêu thích đồ ăn mà Liễu Phù mang về.

 

Phu thê Liễu Hà cũng đã chuyển vào trong thành.

 

Liễu Trùng Sơn giúp cháu gái và cháu rể mua nhà, đồ dùng trong nhà cũng sắp xếp đầy đủ mọi thứ. Vì vậy, cùng lắm bọn họ chỉ phải mua thêm chậu rửa mặt hoặc bát đũa. còn những cái khác thì không cần chuẩn bị.

 

Hôm nay Liễu Phù ra khỏi tiệm từ rất sớm, mua ít đồ đến nhà đường tỷ.

 

Hai ngày này Liễu Hà đều ở nhà sắp xếp dọn dẹp, bận rộn thu xếp gian nhà nhỏ của phu thê bọn họ. Liễu Nha cũng đang ở đây, có điều Liễu Nha không đến giúp đỡ, mọi việc trong nhà đều do Liễu Hà một tay làm.

 

Liễu Hà cũng thương muội muội, cũng không sai khiến muội muội làm cái gì.

 

Liễu Nha ngồi trong sân phơi nắng cắn hạt dưa, thấy Liễu Phù đi tới lập tức bật dậy.

 

"Nhị tỷ!"

 

Liễu Phù nhìn vỏ hạt dưa dưới đất nói: "Một chút việc cũng chẳng giúp, còn ngồi ở đây thêm phiền cho đại tỷ, cẩn thận đại tỷ mắng muội."

 

Miệng Liễu Nha vẫn đang cắn hạt dưa, hừ: "Tỷ ấy không vậy đâu, bây giờ tâm trạng tỷ ấy cả ngày đều rất tốt.", lặng lẽ đi đến trước mặt Liễu Phù, "trong lòng tỷ ấy thật sự rất vui, có ai mà không muốn trở thành người phố huyện đâu, tỷ ấy cũng muốn."

 

Liễu Phù dí trán nàng ta: "Không được nói sau lưng đại tỷ."

 

Liễu Nha hì hì cười, cọ cọ bên người Liễu Phù.

 

Liễu Hà từ nhà chính đi ra, nhìn thấy Liễu Phù bèn vội vàng qua tiếp đón.

 

"Muội bận như vậy, làm sao còn có thời gian qua đây?"

 

Liễu Hà vô cùng nhiệt tình, thăm hỏi đường muội: "Tỷ bảo Bách Nghiệp đi mua rượu mua thịt rồi, nếu như muội đã tới thì buổi tối ở lại đây ăn cơm. Đợi chút Bách Nghiệp về, ta bảo chàng ấy sang Cố gia, gọi muội tế (*) cùng đến đây."

 

(*) Muội tế: em rể

 

Liễu Phù chỉ qua tặng ít đồ cho thêm chút hoan hỉ, cũng không định ở lại dùng cơm.

 

"Đại tỷ, tỷ đừng bận tâm muội nữa. Lát nữa muội đi ngay, không ở lại dùng cơm nữa." Nhìn quanh tứ phía rồi nàng lại hỏi, "Chỗ này của tỷ cũng được chứ? Nếu thiếu cái gì nhất định phải nói với muội, ngàn vạn lần đừng khách khí."

 

Ý cười đầy mặt Liễu Hà: "Cái gì cũng không thiếu, đại bá mẫu hôm qua tới đây đem đến rất nhiều đồ tốt. Muội xem, chỗ này của ta thế nào?"

 

Hai cái sân, mặc dù không lớn nhưng cũng đủ cho phu thê bọn họ ở. Cho dù sau này có thê hài tử thì vẫn là đủ.

 

Tiểu viện mặc dù không lớn, thế nhưng bố trí rất tốt. Đầu ngõ chính là con đường phồn hoa nhất huyện. Trong ngõ còn trồng cây, trong sân viện cũng trồng hoa hoa cỏ cỏ. Nhà tựa bắc hướng nam, đông ấm hạ mát.

 

Liễu Phù chỉ ngồi một lát, nhấp ngụm trà và vài miếng điểm tâm bèn đứng dậy rời đi.

 

Liễu Hà cũng biết không nên khăng khăng giữ muội muội ở lại, bèn tiễn chủ tớ Liễu Phù ra đến tận đầu ngõ.

 

Vừa khéo gặp được Trương Bách Nghiệp đi mua rượu thịt trở về.

 

"Nhị muội cũng ở đây." khuôn mặt Trương Bách Nghiệp trời sinh dã dễ gần, "ở lại dùng cơm đi."

 

"Thôi ạ, hai ngày nữa muội lại đến." Liễu Phù chào hỏi với Trương Bách Nghiệp, sau đó bảo tỷ tỷ tỷ phu trở về, không cần tiễn nàng nữa.

 

Đợi sau khi Liễu Phù đi, Trương Bách Nghiệp ngẫm nghĩ, rồi vẫn nói với thê tử: "Không biết Cố gia xảy ra chuyện gì, vừa nãy ra đi qua cửa nhà họ Cố, hình như có người nào đó đến Cố gia."

 

"Vậy chàng nghe ngóng rồi chứ?" Liễu Hà vội hỏi, bộ dáng rất quan tâm.

 

Trương Bách Nghiệp nói: "Ta không đi vào, có điều chắc hẳn là chuyện lớn. Nhìn y phục và dáng bộ của người đến, trái lại giống người quyền quý."

 

"Người quyền quý..." Liễu Hà trầm mặc suy nghĩ, ngược lại có chút hiếu kì, "hôm nay muộn rồi, đợi ngày mai chàng tự mình đi nghe ngóng xem, chẳng lẽ là đã chọc phải người nào."

 

"Ừ, ta biết rồi." Trương Bách Nghiệp đáp ứng.

 

*

 

Trời dần dần ấm lên, Liễu Phù ra khỏi nhà cũng không thích ngồi xe ngựa, thường dắt theo Ngân Xuyến cùng ra ngoài.

 

Chỗ ở của Liễu Hà cũng không cách xa Cố gia lắm, chủ tớ Liễu Phù đi khoảng một khắc thì đến con đường Cố gia ở. Từ đằng xa Liễu Phù đã trông thấy nam nhân mặc hắc bào đứng trước cửa nhà.

 

"Xuỵt." Liễu Phù ra hiệu Ngân Xuyến im lặng, đồng thời ý bảo nàng ta đừng lên tiếng. Sau đó bản thân thì hóp lưng rón rén đến đến phía nam tử.

 

Từ ngày phu thê bọn họ cãi nhau lần đó, Cố Yến bèn ra khỏi nhà, chưa hề quay lại.

 

Liễu Phù nghĩ, hắn về nhà mà còn không vào nhà, chắc chắn là biết nàng còn chưa trở về, vì vậy mới đứng ngoài cửa đợi nàng.

 

Nghĩ như vậy, nàng bèn có chút đắc ý. Nàng cảm thấy Cố Yến cũng không phải chẳng có chút điểm tốt nào.

 

Dù sao cũng cùng ngủ với nhau, hắn là nam nhân của nàng, suy cho cùng vẫn để ý đến nàng, dỗ dành nàng.

 

Vừa nghĩ như vậy, Liễu Phù bèn có ý nịnh nọt hắn một chút.

 

Lén lén lút lút đi qua, vừa định ôm nam nhân từ phía sau... đâu ngờ, nam nhân kia đột nhiên xoay người lại, một đôi mắt sáng ngời có thần, sắc bén như dao.

 

Khuôn mặt gần trong gang tấc hoàn toàn xa lạ, không phải phu quân của nàng, Liễu Phù bị dọa suýt chết đứng.

 

Đúng lúc này, vừa hay cánh cửa đen của Cố trách mở ra, Cố Yến đi từ trong ra ngoài.

 

Liễu Phù còn chưa kịp thu tay về, vẫn đang trong tư thế ôm... cùng với biểu cảm kinh sợ trên mặt, cũng có chút thảm hại.

 

Bộ dáng này của nàng tức cười vô cùng.

 

Đôi mắt lạnh lùng của Cố Yến chỉ dừng trên người nàng một khắc, sau đó hướng về phái huyền y nam tử chào hỏi: "Đại ca."

 

"Đại đại đại đại đại đại đại ca?" Liễu Phù lắp bắp.


 

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)