TÌM NHANH
YÊU THẦM LÀ VỊ KẸO SỮA
View: 744
Chương trước Chương tiếp theo
Chương 64
Upload by SAC
Upload by SAC
Upload by SAC
Upload by SAC
Upload by SAC
Upload by SAC
Upload by SAC
Upload by SAC
Upload by SAC
Upload by SAC
Upload by SAC
Upload by SAC
Upload by SAC
Upload by SAC

Chương 64


 

Trước đây đủ kiểu không chắc chắn, giờ đây đều đã thành chắc chắn.


 

Nếu Tuệ Hạnh không dám nói, Thẩm Tư Lam đã nói thay cô.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.


 

Cô cũng không cần lừa gạt trốn tránh nữa, mà có thể can đảm nhìn thẳng vào hắn, không cần lo lắng có phải bị phát hiện chuyện đáy lòng hay không.


 

Nguồn sáng duy nhất trong lều vải đến từ đèn pin trong góc xó, ánh sáng yếu ớt này chiếu sáng ánh mắt Tuệ Hạnh chăm chăm chăm nhìn thẳng vào Thẩm Tư Lam phía trước.


 

Thẩm Tư Lam mím môi, sau mấy hơi thở không hề nhẹ nhàng thì đã buông cô ra.


 

“Phía sau còn có câu hỏi.” Hắn nhỏ giọng nói.


 

“Sáu.”


 

Thẩm Tư Lam vừa nói một chữ số, thoáng chốc đã bị Tuệ Hạnh ngắt lời, “Học trưởng.”


 

Hắn nhìn chữ trên giấy, “Ừm?”


 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

“Em đối với anh.” Tuệ Hạnh không dứt khoát như hắn, giọng điều có chút mơ hồ, “À thì, cũng rất thích.”


 

Thẩm Tư Lam yên lặng nhìn cô, Tuệ Hạnh không biết, đoán không thấu được tâm tư của hắn, không hiểu được hắn thật sự rất bình tĩnh hay là chỉ có vẻ ngoài bình tĩnh giống như cô, để không quá mất mặt trước mặt đối phương nên mới miễn cưỡng tỏ thái độ.


 

Chớp mắt, Thẩm Tư Lam đã lên tiếng.


 

“Thích anh mà nửa đêm còn điện thoại cho người khác?”


 

“Rất có lòng thương người.”


 

Giọng điệu bình tĩnh trước sau như một, còn mang theo vẻ u ám, vô cùng quái gở.


 

Cái gì mà ngọt ngào, dịu dàng lưu luyến sau khi bày tỏ tâm ý với nhau, đều là thứ bỏ đi.


 

Tuệ Hạnh vẫn luôn biết nói dối là chuyện không thể thực hiện cỡ nào.


 

“Không có, không điện thoại với người khác.” Tuệ Hạnh giải thích.


 

Thẩm Tư Lam lườm cô: “Lừa anh à?”


 

Cô nhỏ giọng nói: “Cũng không phải em cố ý, là Mạnh Thư Đồng khởi đầu trước.”


 

Bán đứng bạn cùng phòng không chút do dự.


 

Mạnh Thư Đồng đang sưởi ấm bên đống lửa chợt hắt hơi một cái.


 

“Hay là giáo sư Mạnh cậu vẫn nên về lều đi? Bên ngoài lạnh quá.”


 

Bạn nam cùng sưởi ấm nói với vẻ quan tâm.


 

Mạnh Thư Đồng hít hít mũi, gật đầu: “Tớ ngồi thêm tí nữa rồi vào.”


 

Tuệ Hạnh đang chịu thẩm vấn trong lều.


 

“Bạn cùng phòng khởi đầu thì em không có trách nhiệm à?”


 

“Có.” Tuệ Hạnh cúi đầu thừa nhận.


 

Dáng vẻ mất mác của cô trông thật đáng thương, Thẩm Tư Lam không kiên trì được mấy giây, thoáng chốc đã thở dài hỏi: “Thật sự không gọi điện cho bạn học cấp ba của em à?”


 

“Thật sự không có.” Tuệ Hạnh nói, “Không tin anh kiểm tra nhật ký cuộc gọi của em nè.”


 

Bỗng Thẩm Tư Lam hừ nhẹ: “Không hứng thú.”

 

Tuệ Hạnh có ý một lòng chứng minh cho mình, vội vàng lấy điện thoại từ trong ba lô đưa đến trước mặt hắn: “Thật đó, anh xem.”


 

“Không thèm kiểm tra.” Thẩm Tư Lam quay đi không nhìn cô, từ chối lần nữa.


 

Tuệ Hạnh thu tay về, không dám nói chuyện.


 

Im lặng nửa phút, Tuệ Hạnh cảm thấy không đúng.


 

Sau khi người khác tỏ tình nhau đều như bọn họ sao? Giằng co đến trời sáng à?


 

Hôn nhau gì đó cô không trông mong, nhưng tốt xấu gì cũng xác định mối quan hệ chứ.


 

Sớm biết như vậy, thì cô đã không nói thích hắn rồi, dày vò hắn thêm một trận.


 

“Học trưởng.” Tuệ Hạnh ôm đầu gối, đột nhiên đưa tay chọc cánh tay hắn.


 

Thẩm Tư Lam né cánh tay, sau ót vô cùng lạnh lùng, xếp tờ giấy kia của cô thành hình máy bay, ném về phía trước, máy bay giấy lảo đảo, sau khi đụng vào lều vải thì rơi xuống.


 

“Còn chơi lời thật lòng đại mạo hiểm nữa không?” Cô hỏi.


 

Thẩm Tư Lam hờ hững nói: “Muốn hỏi gì cứ hỏi thẳng.”


 

Tuệ Hạnh: “Không được, phải là lời thật lòng đại mạo hiểm, người thua mới phải chịu phạt.”


 

“Chậc.”


 

Thẩm Tư Lam đưa lưng về phía cô, chậm rãi ra cái búa, Tuệ Hạnh nhanh tay lẹ mắt, ra cái kéo.


 

“Em thua rồi.” Giọng điệu của cô nghe có vẻ còn phấn khởi hơn cả thắng, “Em chọn lời thật lòng.


 

Thẩm Tư Lam quay đầu nhìn cô, trong đôi mắt tròn xoe sáng ngời của Tuệ Hạnh viết đầy ‘hỏi em hỏi em’.


 

“Không được.” Hắn trầm giọng, “Em chọn đại mạo hiểm.”


 

Tuệ Hạnh chớp mắt: “Được thôi, đại mạo hiểm thì đại mạo hiểm, đại mạo hiểm gì?”


 

Thẩm Tư Lam hất cằm chỉ vào điện thoại cô: “Kéo cậu bạn cấp ba kia của em vào danh sách đen.”


 

“Hả?” Tuệ Hạnh sững sờ, “Cái này không lịch sự nhỉ.”


 

Thẩm Tư Lam híp mắt: “Không kéo à?”


 

“Kéo kéo kéo.” Tuệ Hạnh vội kéo số của Quách Tử Minh vào danh sách đen, thầm nghĩ đợi trời sáng rồi lấy wechat giải thích với người ta là được, việc khẩn cấp bây giờ là dỗ Thẩm Tư Lam xong trước, “Kéo vào danh sách đen rồi, anh xem.”


 

Thẩm Tư Lam miễn cưỡng ừm một tiếng.


 

Ván tiếp theo, Tuệ Hạnh lại thua.


 

Thẩm Tư Lam: “Đại mạo hiểm.”


 

Tuệ Hạnh: “Được, đại mạo hiểm.”


 

“Trì Lạc.” Thẩm Tư Lam kêu tên lớp trưởng đại học của Tuệ Hạnh, “Vào danh sách đen.”


 

Tuệ Hạnh định ngăn cản: “Kéo bạn học cùng lớp vào danh sách đen rất khó xử.”


 

“Ha.” Hắn cười khẩy.


 

Tuệ Hạnh cúi đầu sợ hãi: “Được thôi, vào danh sách đen.”


 

Sáng rồi hẳn giải thích với Trì Lạc, tất cả đều lấy Thẩm Tư Lam làm ưu tiên.


 

Cũng không biết có phải vì liên tiếp thua hai lần hay không, tinh thần Tuệ Hạnh suy sụp, lại thua nữa.


 

Cô nhìn Thẩm Tư Lam vô cùng đáng thương, thầm nghĩ lần này hắn lại muốn cô cho ai vào danh sách đen đây.


 

“Lời thật lòng đi.” Thẩm Tư Lam ra lệnh, “Còn có ai đang theo đuổi em?”


 

Tuệ Hạnh: “Hả?”


 

Thẩm Tư Lam mỉm cười: “Nghe không hiểu tiếng phổ thông hả?”


 

Tuệ Hạnh sờ mũi: “Em không nhớ nữa.”


 

Lông mày Thẩm Tư Lam nhướng lên: “Nhiều quá hả?”


 

“Cũng không phải là nhiều.” Tuệ Hạnh tách ngón tay hỏi một cách nghiêm túc, “Có người chỉ đưa đồ ăn, cái này cũng tính hả?”


 

“…”


 

Không trả lời, Tuệ Hạnh chỉ đành tự mình đoán: “Chắc không tính đâu? Có người em cũng không nhận.”


 

Thẩm Tư Lam lạnh lùng: “Em nhận của ai rồi?”


 

“Một học trưởng khoa thể dục, lớp thái cực năm nhất là anh ấy đưa em lên, sau đó thi xong anh ấy mời tất cả bạn nữ lớp bọn em uống trà sữa, em thấy mọi người đều nhận, nên em cũng nhận.”


 

Thẩm Tư Lam miễn cưỡng gật đầu: “Ừm, còn ai nữa?”


 

“Anh Từ, đề bù đắp chuyện học tỷ Chử cho em leo cây nên anh Từ mua cho em rất nhiều đồ ăn vặt.” Tuệ Hạnh nghĩ đến đây thì không khỏi nuốt nước bọt, “Đều là đồ nhập khẩu, ngon lắm luôn.”


 

Thẩm Tư Lam nói với vẻ mặt ‘xem chút tiền đồ đó của em kìa’: “Đồ ăn vặt nhập khẩu thì đã khiến em thèm thành như vậy rồi ư? Còn ai nữa?”


 

“… Học trưởng Trương Tam, còn có học trưởng Lão Hầu, Tiểu Hầu, còn cả học trưởng Chúc.” Tuệ Hạnh nhìn hắn do dự, “Còn có anh, những người này đều tính vào sao?”


 

Cũng coi như cô biết điều, hoặc là mời tập thể, còn không là người quen mời.


 

“Được rồi.” Thẩm Tư Lam nói, “Câu hỏi này vẫn là dừng ở đây đi.”


 

Tuệ Hạnh: “Ồ.”


 

Hai người lại tiếp tục oẳn tù xì.


 

Cuối cùng lần này cũng đến lượt Thẩm Tư Lam thua rồi, Tuệ Hạnh nói: “Em cũng muốn anh chọn đại mạo hiểm.”


 

Thẩm Tư Lam không từ chối: “Nói đi.”


 

Cô bắt chước làm theo, ra lệnh cho hắn: “Kéo hết các cô gái từng theo đuổi anh trong điện thoại vào danh sách đen.”


 

Đột nhiên Thẩm Tư Lam mỉm cười.


 

Tuệ Hạnh chống nạnh: “Cười cái gì? Chịu cược thì phải chịu thua.”


 

“Em cho rằng ai cũng giống em à.” Mí mắt Thẩm Tư Lam nhướng lên, giọng điệu vô cùng ổn định, “Chưa từng thêm.”


 

Tuệ Hạnh: “… Vậy học tỷ Uông Dục Phi kia thì sao?”


 

“Không thêm.” Hắn nói.


 

Tuệ Hạnh không tin: “Không thêm vậy bình thường hai người liên lạc kiểu gì?”


 

Thẩm Tư Lam: “Nhóm.”


 

Tuệ Hạnh: “…”


 

Cơ hội trừng phạt đại mạo hiểm này coi như lãng phí mất rồi, nhưng Tuệ Hạnh không cảm thấy đáng tiếc là mấy, trái lại cô còn có chút vui vẻ.


 

Thật ra có cần chơi tiếp nữa hay không đã không quan trọng nữa, có lẽ là để tìm chút việc làm trong cái lều nhỏ hẹp này, nên cũng không ai bảo ngừng.


 

Tuệ Hạnh lại thua rồi.


 

Thẩm Tư Lam: “Lời thật lòng.


 

Tuệ Hạnh: “Anh hỏi đi.”


 

“Có dự định quen bạn trai không?”


 

Tuệ Hạnh hơi ngạc nhiên, khẽ gật đầu: “Ừm.”


 

Thẩm Tư Lam khẽ cười.


 

Lần này đến lượt hắn thua, Tuệ Hạnh trực tiếp rập khuôn theo câu hỏi của hắn: “Học trưởng, anh có dự định quen bạn gái không?”


 

Thẩm Tư Lam nhíu mày hỏi lại: “Không định quen vậy bây giờ anh đang làm gì?”


 

Tuệ Hạnh cắn răng không nói chuyện.


 

Cô lặng lẽ ra kéo, Thẩm Tư Lam cố ý chậm nửa nhịp, ra cái búa.


 

Tuệ Hạnh: “Anh ra trễ rồi!”


 

Thẩm Tư Lam chơi xấu: “Không có.”


 

“Học trưởng, anh――"


 

Tuệ Hạnh lườm hắn, Thẩm Tư Lam coi như không thấy, đánh đòn phủ đầu: “Đồng ý làm bạn gái của học trưởng không?”


 

Tim cô đập chớp mắt dừng lại mấy giây.


 

Cô cắn môi, trong lòng cảnh cáo mình phải dè dặt tý.


 

Tuệ Hạnh mày phải thận trọng.


 

Dè dặt khoảng ba giây, Tuệ Hạnh quả quyết gật đầu: “Được ạ.”


 

Nói ra hai chữ này, đầu tiên Tuệ Hạnh chán bản thân sao lại không có nghị lực như vậy, nhưng chớp mắt đã được tiêu tan bởi sự phấn kích ngay sau đó.


 

“Còn chơi nữa không?” Tuệ Hạnh hỏi nhỏ.


 

Thẩm Tư Lam cười nói: “Nếu em còn muốn chơi thì tiếp tục.”


 

Có lẽ là vừa nãy chơi xấu thắng một lần, lần này Thẩm Tư Lam nhường cô, cố ý để cô ra trước, sau đó cố ý thua một lần.


 

Cô nói: “Anh hỏi lại lần nữa.”


 

Thẩm Tư Lam hơi có vẻ nghi hoặc: “Gì chứ?”


 

“Thì câu vừa nãy, anh hỏi lại lần nữa.” Tuệ Hạnh đỏ mặt khăng khăng nói, “Em vẫn muốn nghe.”


 

Thẩm Tư Lam cắn môi vô cùng kiềm chế bật cười thành tiếng, Tuệ Hạnh không nghe được tiếng cười trầm thấp của hắn, hổn hển nói: “Chịu cược thì chịu thua.”


 

“Được, anh đầu hàng.”


 

Trái tim Tuệ Hạnh treo ở cổ họng chưa kịp rơi xuống, chớp mắt lại chịu chấn động.


 

Thẩm Tư Lam nâng mặt cô, nghiêng nửa người qua, hôn lên má cô một cái.


 

“Đồng ý làm bạn gái của học trưởng không?”


 

Trái tim Tuệ Hạnh tê dại, hô hấp rối loạn, bị hơi thở của hắn trêu chọc cả người nhũn ra.


 

Thẩm Tư Lam khẽ cười: “Thích nghe à?”


 

Cô không nói chuyện, nhưng có thể đã thành thật trả lời hắn.


 

Thẩm Tư Lam biết cô rất thích.


 

Hắn véo mặt cô, ôm cô vào lòng, đầu ngón tay vê trái tai mềm mại của cô, mỗi lần hôn lên mặt cô, thì hỏi lại câu cô thích nghe một lần.


 

Dã ngoại yên tĩnh, dường như còn có thể nghe thấy tiếng hít thở ngủ say từ lều kế bên truyền đến, bọn họ vùi trong lều vải ấm áp, cho dù vừa trải qua một cuộc chiến tim đập mạnh, nhưng người bên ngoài không ai biết bọn họ đang làm gì.


 

Cũng không biết mặt Tuệ Hạnh bị hôn bao nhiêu lần, chỗ bị hôn như dị ứng, vừa đỏ vừa sưng vừa tê.


 

Dần dần cô cảm thấy không thể bị động mãi, thế là cử động trong lòng hắn, muốn rút cánh tay ôm hắn ra.


 

Thẩm Tư Lam siết chặt cánh tay, nói: “Nhúc nhích gì?”


 

“Cánh tay.” Cô nói.

 

Hắn cho rằng cô tê cánh tay, nên hơi buông lỏng sức để cô có chỗ rút hai cánh tay ra.


 

Tuệ Hạnh thích học theo lời của hắn, cũng thích học theo động tác của hắn, vừa nãy Thẩm Tư Lam nâng mặt cô hôn cô, cô cũng muốn nâng mặt hắn hôn hắn một cái.


 

Bàn tay nhỏ vừa nâng mặt hắn thì chớp mắt lại rụt về.


 

Nóng quá.


 

“Học trưởng anh sốt hả?”


 

Ánh mắt Thẩm Tư Lam lóe lên mấy cái: “Không có.”


 

Giọng Tuệ Hạnh rất lo lắng: “Nhưng mặt anh rất nóng.”


 

“Đồ ngốc.” Trong giọng nói của hắn mang theo chút oán trách, cũng không biết nên nói với cô thế nào, “Ai bảo em cứ muốn nghe anh lặp lại câu nói buồn nôn đó chứ.”


 

Nhưng hễ là con người, thì cũng có giới hạn cuối cùng.


 

Lúc tình nồng ý động nói ra đương nhiên sẽ không có vấn đề gì, nhưng nói nhiều rồi, người nghe có ý nhưng cũng chưa chắc người nói bình tĩnh là mấy.


 

Tuệ Hạnh: “Buồn nôn hả?”


 

Cũng ổn mà, mặc dù cô nghe hơi ngại, nhưng cũng không thấy buồn nôn.


 

Thẩm Tư Lam hừ nhẹ: “Vậy em nói một trăm lần em thích anh đi.”


 

Tuệ Hạnh: “…”


 

Thẩm Tư Lam: “Nói.”


 

“Em sai rồi.”


 

Thoáng chốc cô đã nhận sai, cũng không có chút do dự.


 

“Nhận sai thì nhận nhanh lắm.” Thẩm Tư Lam dở khóc dở cười, “Vừa nãy nghe đủ chưa?”


 

Tuệ Hạnh vừa định nói chưa nghe đủ, hắn lập tức trầm giọng bổ sung: “Chưa nghe đủ cũng không nói.”


 

Cô liền kêu rên: “Sao lại như vậy?”


 

Sớm biết thì vừa nãy đã ghi âm lại, giữ vật báu mãi mãi, sau này gặp thất bại thì lấy ra nghe một chút.


 

Hắn cố ý làm ngược lại cô: “Thì như vậy.”


 

“Vừa nãy anh đã hôn em nhiều lần như thế.” Tuệ Hạnh trề môi, bất mãn, “Vậy em cũng không cho anh hôn nữa.”


 

“Vậy không được.” Thẩm Tư Lam lẩm bẩm, “Vẫn chưa hôn môi.”


 

Tuệ Hạnh cắn môi dưới, dưới sự tô điểm của bầu không khí, lời nói của cô cũng trở nên táo bạo: “Ai bảo vừa nãy không hôn.”


 

“Uống rượu, trong miệng có hơi rượu.” Hắn khàn giọng, “Không dễ ngửi.”


 

Tuệ Hạnh buồn bực nói: “Không mở miệng chẳng phải được rồi sao?”


 

Dường như cô đã sắp quên câu nói này không biết xấu hổ cỡ nào, hình như cô rất mong chờ, cho nên làm công tác tư tưởng giúp Thẩm Tư Lam còn đang do dự trong lòng.


 

“Không được.” Thẩm Tư Lam vừa cười vừa nói, “Hôn môi sao có thể không mở miệng chứ.”


 

“Hôn nhẹ mộ cái, không cần mở miệng.”


 

Cuộc trò chuyện ngày càng kỳ lạ.


 

Mặt Tuệ Hạnh ngày càng đỏ, dường như cô cũng ý thức được gì đó, muốn ngậm miệng, nhưng khát vọng nồng nhiệt sâu thẳm trong lòng lại nói với cô, mày muốn cái gì thì can đảm nói ra.


 

Thẩm Tư Lam thở dài: “Em gái này, em cũng đánh giá cao anh quá rồi đó, lúc hôn môi anh sẽ không quản em có phải là trẻ vị thành viên hay không đâu.”


 

“Em mười bảy rồi.” Tuệ Hạnh nói, “Tính theo tuổi mụ thì là mười tám.”


 

“Miệng cứng cõi đấy.” Thẩm Tư Lam cười cô bằng giọng khí, đột nhiên nói một cách cà lơ phất phơ, “Vậy anh thử xem lưỡi em cứng hay mềm.”


 

Thẩm Tư Lam nâng ót cô, ấn cả môi xuống.


 

Trong nháy mắt cánh môi chạm nhau, Tuệ Hạnh bị một loại giác quan trước nay chưa từng có làm tê dại thần kinh.


 

Tiếp xúc vô cùng tuyệt vời lại động lòng.


 

Hôn môi với người mình thích rốt cuộc thần kỳ cỡ nào, hơi thở của hắn phả lên mặt, va chạm dịu dàng cưng chìu đến cực điểm, cùng với mềm mại vạn phần kia mang theo vuốt ve đậm tính xâm lược.


 

Tuệ Hạnh siết chặt đầu ngón tay, cả người thích thú lại thẹn thùng co rụt lại.


 

Lúc đụng vào nướu răng, đột nhiên Tuệ Hạnh mở mắt.


 

Âm thanh không nhỏ, Thẩm Tư Lam cũng mở mắt ra.


 

“Cắt trúng em rồi hả?” Hắn hỏi.


 

Tuệ Hạnh nhỏ giọng: “Vẫn ổn ạ.”


 

“Xin lỗi.” Hắn lại dán lên môi cô, cười giải thích không có gì áy náy: “Tân thủ ra trận, không biết hôn lắm.


 

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)